Cố Tịch Hy cũng cáo từ, xoay người bước đi theo Hoàng Phủ Minh Phong.
Nàng đi thẳng một mạch tới phía trước cửa thư phòng của hắn, nhưng rốt cục chỉ dám đứng ở bên ngoài. Gió lạnh thổi đến khiến tấm áo choàng dày cũng phải tung bay. Cố Tịch Hy vẫn thinh lặng đứng đó.
Lý công công trông thấy, không dưới một lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cục chỉ có thể thở dài.
Cũng chưa từng thấy ai ngồi không cũng gặp phải họa như thái tử phi. Rõ đã là chuyện từ lâu rồi, thậm chí có lẽ chính nàng cũng không biết đã từng có chuyện đó xảy ra.
Giả sử bức họa kia là có thật, đã rơi vào tay của sứ giả tộc Miêu thì… cũng không liên quan tới nàng.
Nhưng mà, chỉ trách vì sao người phải bỏ mạng trong chuyện này, lại là Trần Chiêu Thủy.
Ánh mắt Cố Tịch Hy vẫn đăm đăm nhìn vào cánh cửa đang khép chặt. Nàng biết hắn yêu Trần Chiêu Thủy rất nhiều, cũng biết hắn vì cái chết của nàng ta mà dày vò, ray rứt, đau đớn đến bao nhiêu, nhưng nó thật sự không liên quan tới nàng, thậm chí cả Trường Ý Đan đã bỏ mạng kia cũng không có liên quan…
Nàng biết, người chết là lớn nhất.
Nhưng nàng cũng không cam tâm như thế này…
Cố Tịch Hy nghiến răng bước về phía trước, Lý công công ban đầu muốn ngăn nàng lại, sau lại thôi. Ông ta cảm thấy, thà để nàng vào đó nói rõ mọi chuyện với Hoàng Phủ Minh Phong, còn hơn đứng ở đây giày vò với gió lạnh cả đêm.
Nàng quả thực đã đẩy cửa bước vào, trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong đang đứng quay lưng về phía mình, hai tay hắn chống trên mặt bàn, nàng không thể quan sát được biểu cảm của hắn.
Nhưng lúc nãy khi ở Liên các, đối diện với Mã Nhĩ Mộc, đó là lần đầu tiên Cố Tịch Hy trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong giận dữ như thế. Tưởng như chỉ cần Mã Nhĩ Mộc nói thêm một tiếng nữa, ông ta lập tức sẽ chết dưới tay của hắn.
Nàng run giọng gọi hắn:
“Điện hạ…”
Âm thanh từ phía sau tấm lưng rộng khản đặc phát ra:
“Nàng đi trước đi.”
Cố Tịch Hy mím chặt môi. Nàng biết, hắn đang rất khó chịu, hắn giống như một bọc thuốc nổ vậy, không nên chọc vào.
Nhưng nếu bây giờ không giải quyết, nàng hồ nghi liệu rằng mình có còn cơ hội hay không?
Nàng nghiến răng, nói:
“Điện hạ, thần thiếp trước giờ chưa từng họa tranh, Trường Ý Đan trước giờ chưa từng họa tranh, Miêu tộc không có bức tranh nào của thiếp cả…!”
Cho nên, nàng không có gián tiếp đẩy Trần Chiêu Thủy vào tay Miêu tộc.
Nàng không có gián tiếp đẩy nàng ta vào chỗ chết!
Chỉ trong một khoảnh khắc, hai tay của Hoàng Phủ Minh Phong đập mạnh xuống bàn, sau một tiếng rầm, mặt bàn lại một lần nữa bị hất tung, toàn bộ đồ đạc bên trên đều văng tung tóe xuống đất.
Một bộ ấm trà cao quý rơi xuống, vỡ loảng xoảng, có một mảnh vỡ còn vô tình tung cao cắt trúng vào mu bàn tay Cố Tịch Hy, lập tức có một dòng máu đỏ tươi sóng sánh chảy ra.
Cố Tịch Hy bị dọa tới mức suýt thì ngừng thở. Nàng nhìn hắn, ánh mắt dâng tràn sự bất lực và bi thương.
Thanh âm của Hoàng Phủ Minh Phong phát ra càng nặng nề:
“Ta đã bảo rồi, nàng đi trước đi.”
“…”
“Đi nhanh lên!”
Tiếng quát của hắn lớn tới mức Lý công công và các nội thị đang ở bên ngoài cũng phải giật nảy mình.
Đôi tay của Cố Tịch Hy buông thõng, những đầu ngón tay rai run lên không ngừng.
Lý công công khẽ mở cửa, bước vào, đưa tay chạm nhẹ lên khuỷu tay Cố Tịch Hy:
“Nương nương, người ra khỏi đây trước đi.”
Nét mặt của ông ta chất chứa vạn điều bất đắc dĩ.
Nàng ngước mắt nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt chợt không tự chủ được mà lã chã rơi.
Lý công công lại lay nàng thêm một cái nữa:
“Nương nương…”
Cố Tịch Hy biết mình không thể làm gì khác. Những gì cần nói, nàng đã nói cả rồi, thậm chí còn có Trường Khánh Diên và A Cát Kỳ nói phụ nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong có muốn tin, có muốn bỏ qua cho nàng hay không. Nàng không biết…
Nàng do dự giây lát, cuối cùng vẫn mở cửa bước ra ngoài.
Cố Tịch Hy đứng sững bên ngoài một lúc lâu, nàng tựa cả người vào cột đá bên hành lang, nước mắt rơi từ nãy đến giờ vẫn không thể dừng lại được.
Nàng đưa tay ôm lấy bả vai nàng, lần đầu tiên kể từ khi chấp nhận “giết chết” Cố Tịch Hy và biến thành Trường Ý Đan, nàng cảm thấy hối hận về quyết định của mình.
Nếu ngay từ đầu, nàng kiên quyết từ chối lời thỉnh cầu của Trường Khánh Diên thì sẽ như thế nào.
Nàng cho rằng, vào cung rồi, sẽ không còn sợ đói sợ rét nữa, nàng sẽ thật an phận mà sống trọn hết phần đời còn lại trong cung.
Nhưng có rất nhiều người không tha cho nàng, không tha cho Trường gia, thậm chí là không tha cho Hoàng Phủ Minh Phong…
Hoàng Phủ Minh Phong cũng vậy, cũng cố chấp không buông tha cho những kẻ khác.
Nàng mệt quá. Ha, hóa ra, nàng đã sai rồi, cuộc sống này chẳng có nơi nào là tốt đẹp với nàng cả.
Lưỡi gươm sáng quắc xuất hiện sau lưng Cố Tịch Hy ngay lúc nàng không đề phòng nhất.
Trầm Kim siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt y long sòng sọc tia hận thù và phẫn nộ. Nếu không phải vì nữ nhân này, muội muội của y sẽ không chết, muội muội của y sẽ sống thật hạnh phúc bên người mà muội ấy yêu…
Khoảnh khắc y vung thanh kiếm lên, giọng nói hiền lành của Trần Chiêu Thủy cứ vờn quanh bên tai:
“Ca ca của muội thật tốt…”
Khi Cố Tịch Hy phát hiện ra, lưỡi kiếm đã kề sát đến cơ thể mình, trong nhất thời chỉ có thể hét lên, dùng hết sức để né sang một bên trong gang tấc.
Lưỡi gươm của Trần Kim chém đứt vài lọn tóc mai của nàng trước khi va vào vách cột.
Cố Tịch Hy trừng mắt, nói lớn:
“Trần Kim, ngươi muốn làm gì, bản cung chính là thái tử phi!”
Y giơ kiếm với nàng đồng nghĩa y đã chấp nhận cái chết.
Nhưng y không quan tâm, không còn đủ tâm trí để quan tâm nữa. Y chỉ biết nữ nhân này là nguyên nhân sâu xa nhất khiến Trần Chiêu Thủy tuẫn mình.
Lưỡi kiếm bén ngót tiếp tục truy dồn Cố Tịch Hy.
Nàng biết mình không phải đối thủ của Trần Kim, thống lĩnh hắc giáp quân. Hơn nữa, bây giờ nàng càng không có một thanh vũ khí nào trong tay cả.
Chỉ có thể cật lực né tránh và chống đỡ.
Một khoảnh khắc, lưỡi gươm của Trần Kim chém thẳng lên khuỷu tay Cố Tịch Hy, máu lập tức bắn ra, cả người nàng theo đó mà ngã vật xuống đất.
Nhưng y vẫn không ta cho nàng…
Trước khi lưỡi gươm đó kịp chém lên người Cố Tịch Hy, bóng người vẫn trường y màu trắng ngọc đã xuất hiện trước mặt nàng, mùi Long Diên hương trong phút chốc bao bọc lấy khứu giác.
Hắn giữ tay Trần Kim bẻ ngược lại, thanh kiếm lập tức rơi xuống đất, y cũng ngả bật ngửa về phía sau.
Hoàng Phủ Minh Phong quát lớn:
“Trần Kim, ngươi điên rồi sao?”
Trần Kim gần như gầm lên, trong mắt hắn choe ngoằn ngoèo những tia máu đỏ thẫm:
“Chính Trường Ý Đan đã khiến Thủy nhi phải chết!”
Hoàng Phủ Minh Phong nghiến răng:
“Ngươi nghe cho rõ, nàng ấy không phải Trường Ý Đan!”