Phải, hoàng đế Cao Tông, ông chính là hoàng đế, cũng từng có tuổi trẻ tráng kiện, hừng hực khí thế như Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Bắc Trì, cũng từng có tham vọng và mưu tính của mình trước khi ngồi lên ngai vàng.
Cho nên, những toan tính và hành động của thần tử, lý nào hoàng đế không nhận ra?
Nhị vương gia và thái tử không chỉ có “một phen thịnh nộ vì hồng nhan”, Trần Chiêu Thủy, rồi lại Trường Ý Đan.
Hồng nhan họa thủy, vốn đã không phải chuyện lạ thường trong hàng nghìn giai thoại được lưu truyền trong sử sách.
Trong thư tay gần đây nhất, Trường Khánh Diên nói với Cố Tịch Hy, cả Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Bắc Trì đều đang có những hành động thân tín quan lại, nhưng không phải theo đạo lễ huynh hữu đệ cung. Chỉ e không lâu nữa, tiền triều sẽ nhanh chóng phân thành hai phe đối nghịch.
Trước kia, Hoàng Phủ Minh Phong ở thế thượng, vì hắn chính là chiến thần, vì hắc giáp quân của hắn là quân đội bất bại trong lục quốc.
Song giờ đây, Hoàng Phủ Bắc Trì trở mình, y cũng được xem là chiến thần, hơn nữa còn là chiến thần từ cõi chết trở về.
Cố Tịch Hy ngẩng mặt nhìn hoàng hậu, hít một hơi rồi nói:
“Vâng, con tin điện hạ là thần tử trung thành, chắc chắn sẽ kề vai sát cánh bên phụ vương. Trường gia cũng như thế.”.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Lời nói của nàng rất khẽ nhưng cũng rất rõ ràng, Trường gia sẽ luôn đứng vế phía Hoàng Phủ Minh Phong.
Nhưng hoàng hậu lại hỏi ngược:
“Con tin, vì con cũng mang họ Trường?”
Cố Tịch Hy bất giác mím môi.
Nàng hiểu ý hoàng hậu, hóa ra, bà không nghi ngờ sự trung thành của Trường gia, mà là nghi ngờ nàng.
Trường Khánh Diên chắc chắn sẽ đứng về phe của Hoàng Phủ Minh Phong, hoàng hậu dường như tin chắc điều đó. Nhưng Trường Ý Đan lại từng yêu Hoàng Phủ Bắc Trì…
Quay đi quay lại, vẫn là mối quan hệ chết tiệt này!
Nàng cố gắng để giọng mình thản nhiên nhất có thể, ánh mắt hơi đanh lại, nhìn hoàng hậu, mỉm cười:
"Hồi mẫu hậu, đó là một phần. Quan trọng nhất vẫn là chuyện hài nhi là thê tử của điện hạ, xuất giá tòng phu, đời này chỉ thờ và tin một phu quân duy nhất.
Ý cười trên mặt hoàng hậu hiện lên mỗi lúc một rõ ràng, sau cùng còn có nét thở phào yên tâm:
“Mẫu hậu chỉ cần câu này của con.”
Cố Tịch Hy đột nhiên nhớ tới một chuyện, cảm thấy không dễ gì mới trò chuyện quốc sự với hoàng hậu thế này, vậy chi bằng nói tiếp về vụ cháy ở Linh Hoa tự, còn có hành tung của Hạ Hầu Niên.
Hoàng hậu hớp một ngụm trà, nụ cười đột ngột trở nên có chút lạnh:
“Ông ta xin điều tra, song có muốn điều tra hay không lại là chuyện khác.”
Cố Tịch Hy nhớ rất rõ, Hạ Hầu Niên chính là người của Hoàng Phủ Bắc Trì.
Hoàng hậu cười khẩy một tiếng:
“Ha, xem ra có người thật lòng muốn bản cung và con sẽ bị cháy thành than…”
Lòng Cố Tịch Hy bất giác lạnh toát khi nghĩ đến sự hiểm độc và tàn nhẫn của y.
Có vẻ như hoàng hậu cũng biết được lý do vì sao Hoàng Phủ Minh Phong lại giả vơ tai điếc mắt mù, cấm túc nàng vào ngày hôm đó.
Không gì hoàn hảo hơn khi vừa có thể ngăn cản bà và nang đến Linh Hoa tự, vừa không cần bứt dây động rừng khiến những kẻ trong bóng tối nhận ra điều bất thường.
Đó là cung cách làm việc của Hoàng Phủ Minh Phong, âm thầm hành động và chốt hạ vào lúc không ai có thể ngờ tới.
“Cho nên nói thế nào thì nói, Nghi nhi ra đời cũng thật rất vừa vẹn.”
Khi nhắc đến tiểu vương tử, ánh mắt hoàng hậu không giấu được vẻ vui mừng và yêu thương đang lộ rõ.
Nàng biết, đây là đứa con trai đầu tiên của Hoàng Phủ Minh Phong, không nói thân phận tôn quý, chỉ riêng ánh mắt linh động, sáng quắc, đôi gò má phúng phính, trắng trẻo, đứa bé đã làm người ta phải yêu thích.
Tuy nói chính đứa bé này từng khiến Cố Tịch Hy khốn đốn một phen, nhưng thân là đích mẫu, nàng vẫn không thể thôi ngậm bồ hòn làm ngọt đến thăm nó.
Nhìn đứa bé đáng yêu nằm ngủ trong nôi, Cố Tịch Hy tuy không có ác cảm, nhưng nàng cũng không có trái tim từ mẫu đến mức có thể thoái mái yêu chiều và cưng nựng.
Nhất là khi đau đáu nhớ tới vết thủ cung sa còn nguyên vẹn trên tay mình.
Hoàng hậu nói với nàng:
“Đan nhi, ta biết trong lòng còn không vui, nhưng thân là đích thê, có những chuyện cho dù là ép mình, cũng phải cắn răng ép mình rộng lượng.”
Cố Tịch Hy vâng một tiếng, đáy mắt cũng không hiện lên tia oán giận nào:
“Con hiểu ạ. Nghi nhi ra đời trong khó khăn nhưng thân phận lại tôn quý, sau này chắc chắn sẽ cát lợi song hành.”
Ý nàng muốn nói, nàng không có ác tâm động tới đứa trẻ đó.
Tại sao ai cũng nhắc nhở nàng đừng làm hại con cái Hoàng Phủ Minh Phong, nhìn nàng giống kiểu người có thể làm chuyện thương thiên hại lý tới thế sao?
Nàng nhớ lần đầu tiên mình đến thăm tiểu vương ở Túc Dữ điện, khi quay về, Bảo Quân Hoa cũng nói, chuyện của Cát Tường chung quy vẫn là nàng ta quản giáo không nghiêm, nhưng nàng ta có thể thề với trời mình không hề thúc đẩy chuyện này, càng không xui thân tín của mình vu vạ cho thái tử phi.
“… Thần thiếp từ nay về sau tuyệt đối sẽ quản cung nhân của mình đàng hoàng, an phận thủ thường mà nuôi nấng Nghi nhi.”
Cố Tịch Hy cười nhạt, nàng cũng từng thề thốt, không biết có linh nghiệm hay không, nhưng trước mắt chỉ thấy rất khó để có thể dùng lời thề chứng minh mình trong sạch.
“Muội muội không cần nghĩ nhiều, chăm sóc tốt cho tiểu vương tử là được.”
Nàng vừa nói vừa nhìn đứa bé đang say ngủ trong nôi. Nghĩ đến một ngày, Hoàng Phủ Cao Nghi sẽ gọi nàng là đích mẫu.
Là mẫu, nhưng cũng không phải sinh mẫu thâm tình máu mủ.
Hoàng Phủ Bắc Trì cũng từng gọi hoàng hậu là đích mẫu… Nếu không phải sinh ra bởi nhà đế vương, có lẽ đó sẽ có cơ may là tình mẫu tử thật sự…