Đa Danh Chi Hậu

Chương 101





Cố Tịch Hy nhíu mày nhìn những dòng chữ một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể cười nhạt một tiếng.

Đúng như nàng suy đoán, phế truất Lã Chiến là kế hoạch thâm sâu do Hoàng Phủ Bắc Trì dựng nên.

Trước kia, khi yêu đương với Trường Ý Đan, có lẽ Hoàng Phủ Bắc Trì từng muốn Trường gia nghiêng về phía mình, trở thành nền tảng hậu thuẫn vững chắc cho mình. Nhưng Trường Khánh Diên chỉ một lòng bồi dưỡng để Trường Ý Đan làm nguyên cơ, ngăn cản y, từ đó cho thấy tâm tư Trường gia vốn không hướng về Nhị vương phủ.

Lần này, y “cải tử hoàn sinh” trở về, Cố Tịch Hy không rõ y đã biết Trường Ý Đan đã chết hay chưa. Nhưng y lại trông thấy Trường Khánh Diên thà cược một váng lớn, để một nữ nhân khác mạo danh thiên kim mà tiến cung, trở thành người của Hoàng Phủ Minh Phong.

Rõ ràng, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ không bao giờ giành được Trường gia.

Vậy chi bằng phá hủy Trường gia…

Còn một lý do khác, Cố Tịch Hy không dám kết luận, đó là có thể Hoàng Phủ Bắc Trì hận Trường gia, cũng hận nàng tận xương tủy vì sự biến mất của Trường Ý Đan. Dù sao, trong lời Trường Khánh Diên đã viết, y là một kẻ quái dị và thâm hiểm.

Cố Tịch Hy lúc này chỉ có thể chắc chắn một điều, Hoàng Phủ Bắc Trì chính thức muốn đối đầu với Trường gia, cũng là đối đầu với Hoàng Phủ Minh Phong.

Phế truất Lã Chiến chính là động thái đầu tiên trên con đường chinh phục của y.

Nàng mím chặt môi mình, vừa đốt mảnh giấy trong lò than đỏ, vừa đưa mắt hướng về một mảng tuyết trắng đang chậm rãi rơi bên ngoài.

Trường Khánh Diên không nói cho nàng biết ông sẽ dự tính điều gì trong tương lai để đối phó với Hoàng Phủ Bắc Trì. Ông chỉ muốn nàng dốc sức kề cận Hoàng Phủ Minh Phong, để cho hắn biết Trường gia thật lòng muốn phò tá hắn.

Sau buổi thượng triều sáng hôm sau, Tiểu Bội Tử báo về, nói hoàng đế Cao Tông đã bổ nhiệm một võ tướng họ Lý thay cho Lã Chiến. Cố Tịch Hy biết người này là do Trường Khánh Diên đề xuất, nhưng trước đó, ông đã rất dốc sức bảo vệ Lã Chiến, nếu không phải quá bất đắc dĩ, ông sẽ không đưa họ Lý ra.

Điều này có thể chứng minh, họ Lý không trung thành được như Lã Chiến.

Chung quy, kế hoạch này, Hoàng Phủ Bắc Trì ít nhiều đã đạt được mục đích.

Chỉ là không biết rằng, mục tiêu tiếp theo của hắn là ai.

**

Hoàng Phủ Minh Phong trở về muộn hơn lời hắn nói một ngày. Khi hắn về, Cố Tịch Hy đang buồn chán ngồi trên huyễn tháp, giấu người trong chăn lông dày, tiện tay đan một túi phúc bằng len xanh.

Nàng từng nghĩ tới chuyện có thể thử điều tra xem ai là người thả đậu lạc vào món ăn của Hồ thị mang đến cho Hoàng Phủ Bắc Trì. Nếu tìm ra và chứng thực kẻ đó không liên quan đến Lã gia, vậy có thể phần nào tác động cho người muốn hãm hại phu phụ bọn họ.

Chỉ là, nếu người lập kế hoạch này là Hoàng Phủ Bắc Trì, vậy y còn chừa đường cho nàng điều tra hay không…?

Hơn nữa, Trường Khánh Diên bàn luận với hoàng đế Cao Tông gần một ngày trời, rốt cục vẫn đưa họ Lý ra thay cho Lã Chiến. Tin chắc rằng trong thời gian đó, ông cũng đã âm thầm cho người đi điều tra nhưng không có kết quả.

Vậy thì nàng cố chấp nhúng tay vào phỏng có ích gì?

Chi bằng nàng ngoan ngoãn an phận ở Tựu Nguyệt điện, cho thấy mình thủ thường đoan chính. Tránh khiến Hoàng Phủ Minh Phong thấy nàng tâm tư không yên, muốn can dự vào triều chính.

Chính hắn cũng nói, nàng an phận làm tốt vai trò thái tử phi của nàng là được.

Cố Tịch Hy không biết đây là thói quen của Hoàng Phủ Minh Phong, hay chỉ riêng ở Tựu Nguyệt điện, hắn thường tới mà không cho thái giám gác cổng thông báo.

Lần này cũng vậy, Cố Tịch Hy hoàn toàn không phát giác ra sự có mặt của hắn, cho tới khi nàng vô tình ngẩng mặt, liền trông thấy một dáng người cao ráo, khoác tấm áo choàng dày đang đứng bên mép bức rèm châu.

Nàng bật người đứng dậy theo bản năng, túi phúc vô tình rơi xuống sàn:

“Điện hạ!”

“Ừ.” Hắn nhanh chóng rảo bước tới, bàn tay rất tự nhiên đặt trên eo nàng.

Ánh mắt Cố Tịch Hy không giấu được ý cười, chỉ đơn giản là nàng vui vì trông thấy hắn.

Hoàng Phủ Minh Phong cúi người nhặt túi phúc bị đánh rơi lên, vừa ngồi xuống vừa đưa mắt ngắm nghía, sau đó có vẻ thích thú mà hỏi nàng:

“Gì thế này?”

Cố Tịch Hy cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, có chút tự phụ về tay nghề được đích thân sư mẫu chỉ dạy của mình, tự tin đáp:

“Túi phúc ạ.”

Hoàng Phủ Minh Phong đưa ngón tay chạm lên nút thắt hình đồng tâm trên đỉnh túi phúc, lật thêm một chút còn thấy bên trong có thêu nổi chữ rất tinh tế.

Chữ “Phong”.

Hắn quay sang nhìn nàng.

Cố Tịch Hy bị nhìn tới mức cảm thấy có chút không tự nhiên. Nàng chớp mắt mấy cái, lại khẽ hắng giọng:

“Thiếp… rảnh rỗi nên làm, điện hạ đừng chê cười.”

Thật ra, nàng rõ biết hắn không chê cười, vì nàng làm vốn không tệ, cái nhìn đó thật ra chỉ muốn hỏi, nàng đan túi phúc cho mình, vậy thêu tên hắn làm gì?

Cố Tịch Hy chợt cảm thấy trò này của mình quá sến sẩm…

Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong cũng không có ý muốn “đuổi cùng giết tận” Cố Tịch Hy. Hắn cười cười, trả lại túi phúc cho nàng, nói:

“Nàng làm tiếp đi, trông đúng là không tệ.”

Lòng Cố Tịch Hy đương nhiên vui mừng, nàng có chút được nước lấn tới, dịch người về phía hắn thêm một chút, hai mắt cơ hồ long lanh:

“Điện hạ có thích không, thiếp có thể làm cho chàng!”