Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 48




Sau khi về đến nhà, Ngu Trạch nhìn khoá cửa bình yên vô sự, vô ý thức thở phào.

Sách tinh ngồi trên sofa chơi điện thoại nghe tiếng mở cửa, lập tức nhô cái đầu màu vàng từ phía sau sofa lên.

Hỏi: "Buổi tối ăn cái gì?"

"Tuỳ tiện mua ở siêu thị dưới lầu, ăn tạm đi." Ngu Trạch thay giày, xách túi ni lông đựng thức ăn đi tới phòng bếp.

Trứng bác cà chua, salad dưa chuột, chút canh rau... Ngu Trạch động tác nhanh nhẹn hoàn thành hai món một canh đơn giản.

Sau khi gọi sách tinh đến ăn cơm tối, Ngu Trạch ngồi đối điện cô xem điện thoại, tối nay Lâm Phong Tư tổ chức một cuộc hẹn, mời mấy nhà sản xuất chính tới hộp đêm RAH nổi tiếng nhất Hoành Điếm chơi, trong lòng Ngu Trạch biết rõ, đây là ý tốt của Lâm Phong Tư đối với anh.

Diễn xuất của anh từ đầu đến cuối vẫn kém một chút.

Ngu Trạch do dự một lát, đáp: "Được."

"Anh đang xem gì thế?" Sách tinh hỏi.

"...Không có gì." Ngu Trạch để điện thoại xuống, nhìn cô dừng đũa, hỏi: "Không đói à?"

"Tôi muốn uống nước." Cô nói.

Ngu Trạch để đũa xuống, tới phòng bếp lấy nước cho cô.

Chờ anh đi vào phòng bếp, Đường Na lập tức lấy điện thoại của anh, dùng vân tay của mình giải khóa.

Trên điện thoại dừng lại giao diện trò chuyện của Ngu Trạch và Lâm Phong Tư, Đường Na nhấn vào một link liên kết trong đó, thứ hiện ra làm cô trừng lớn mắt.

Cô liên tục xác nhận đây là một hộp đêm xa hoa truỵ lạc mà không phải phòng tập thể thao toàn mấy anh giai body lực lưỡng.

Đường Na khiếp sợ nhìn điện thoại của Ngu Trạch, cảm thấy rốt cuộc mình tìm được nguyên nhân anh lạnh nhạt rồi.

Cô dùng sức nâng mặt, giống như nhím biển phồng lên.

Là ai! Dám đến địa bàn của cô đào đất?

Là ai! Dám nhuộm tóc cho huyết tinh ma nữ?

Cô nhất định phải tìm ra người này, đưa ả du lịch địa ngục!

Trong phòng bếp truyền ra tiếng đóng cửa tủ lạnh, Đường Na nén giận, nhanh chóng đặt điện thoại trở lại bàn.

Ngu Trạch từ trong phòng bếp đi ra, cầm nước soda đưa cho cô, Đường Na không nhận mà nhìn anh chằm chằm.

"Sao vậy?" Ngu Trạch hỏi.

"...Vặn ra cho tôi."

Ngu Trạch cầm lại, lần này vặn nắp chai rồi đưa tới.

Đường Na nhận lấy, điềm nhiên như không có việc gì.

Ngu Trạch ăn một lát, ngẩng đầu nhìn về phía cô đang im lặng không nói, chủ động hỏi: "...Không vui?"

Đường Na cười lạnh: "Vô cùng vui vẻ."

"..."

Ngu Trạch vẫn nhìn cô, cô lại dời mắt trước.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Đường Na dựa vào ghế sofa giả vờ chơi điện thoại, lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai, chờ Ngu Trạch gọi cô cùng ra ngoài.

Ngu Trạch rửa bát đĩa ở trong phòng bếp xong.

Ngu Trạch thay quần áo trong phòng ngủ.

Ngu Trạch đi đến cửa trước đi giày, để lại một câu: "Tôi đi đây."

Tiếng đóng cửa vang lên.

Đường Na nhô đầu từ tay vịn sofa, trước cửa đã không còn một ai, cô trợn mắt há mồm...

Anh ta lại không nói tiếng nào đã đi rồi, còn không hỏi mình nữa?

Bò sát nhỏ này, anh ta chán sống rồi hả?

Sau khi khiếp sợ, Đường Na trở nên tức giận không thôi.

Hừ! Có gì đặc biệt hơn người, anh ta không gọi cô đi, cô tự đi!

Đường Na đá văng chăn, lập tức lấy điện thoại ra, nhập tên hộp đêm vừa thấy lên khung tìm kiếm của bản đồ.

Hộp đêm nằm dưới lầu một khách sạn năm sao ở trấn Hoành Điếm, đón xe cũng chỉ mười mấy phút.

Đường Na rất có ấn tượng với khách sạn này, bởi vì Napoleon cô thích nhất được làm từ khách sạn này.

Tâm động không bằng hành động.

Đường Na nhảy xuống, chạy đến tủ quần áo của Ngu Trạch lấy một bộ quần áo thể thao Nike màu đen mặc vào, mắt nhìn cành lá đung đưa ngoài cửa sổ, cô lại lấy một chiếc áo khoác màu đen phủ thêm.

Cô mặc áo thun và quần thể thao màu đen lên người, sau đó kéo khoá áo khoác thể thao, hoàn thành xong quần áo đi đêm màu đen.

Quần của Ngu Trạch quá dài so với cô, đến mức cô không thể không xách ống quần chạy tới tủ giày, ở trong quá trình này, cô còn suýt nữa giẫm lên ống quần té ngã.

Đáng ghét!

Cô đứng trước cửa xắn ống quần lên nhiều gấu, lại lấy một đôi giày thể thao của Ngu Trạch trong tủ giày ra xỏ vào.

Đường Na chưa từng tới hộp đêm, trong trí nhớ của Ngu Trạch cũng không có hình ảnh liên quan, nhưng cô vẫn có tự tin, mình có thể hold toàn trường.

Thế giới mới, huyết tinh ma nữ vĩ đại đến đây!

Xỏ đôi giày rộng như chiếc thuyền, Đường Na bước nhanh đi ra khỏi cửa, cô muốn tới đưa kẻ dám nhuộm tóc trên đầu ma nữ lên đoàn tàu đi tới địa ngục!

Lúc Đường Na đi ra cửa tiểu khu, một chiếc taxi trống đang chạy từ con đường bên kia đến nơi này.

Cô bước nhanh tới lề đường, ngăn chiếc xe này.

"Đi RAH!" Sau khi Đường Na ngồi lên xe, lập tức báo tên hộp đêm.

Lái xe khởi động ô tô, kinh ngạc nhìn Đường Na mặc quần áo thể thao qua kính chiếu hậu.

Đường Na hỏi: "Anh biết vị trí không?"

"Biết, biết." Lái xe dời mắt.

Một lát sau, taxi dừng lại bên lề đường có đèn neon sáng rực hai bên.

Đường Na lấy điện thoại ra: "Quét mã."

Lái xe taxi vừa mở mã thu tiền, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Đường Na.

Lúc Đường Na nhập số tiền, anh ta rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Cô chuẩn bị mặc quần áo thế này đi RAH?"

"Quần áo làm sao?" Đường Na cúi đầu nhìn quần áo của mình, ngoại trừ hơi rộng, có vấn đề gì không?

Lái xe nhìn quần áo của cô, ánh mắt phức tạp lắc đầu, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hoá thành một tiếng "Haiz".

Đường Na thanh toán tiền xe, kích động đi vế phía một cửa hàng xa hoa rực rỡ nhất trong bóng đêm.

Trước cửa hộp đêm đông nghịt người, mọi người đang xếp hàng để vào, bốn người lực lưỡng mặc đồng phục màu đen đứng cạnh vành đai ngăn cách màu đỏ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mỗi một người đi qua trước mặt bọn họ.

Đường Na không hề nghĩ ngợi gia nhập đội hình xếp hàng.

Những người gần đó đều nhìn cô.

Ai nhìn cô, cô lập tức nhìn thẳng lại, huyết tinh ma nữ không thể chịu thiệt.

Người phụ nữ tóc đen xếp hàng trước Đường Na nghiêng người nhìn về phía cô thì trợn ngược mắt lên trời, bờ môi dày màu đỏ tím hơi nhếch lên, phát ra một tiếng cười lạnh khinh miệt.

"RAH giảm cấp bậc rồi à, con chó con mèo gì cũng dám đến xếp hàng, lần sau chúng ta chuyển sang nơi khác thôi." Cô ta nói với bạn bè bên cạnh.

Bạn bè tóc xoăn màu đỏ che miệng cười.

Âm dương quái khí, nói người nào!

Đường Na đang định dạy dỗ bọn họ thì đến lượt bọn họ.

"Xin đặt điện thoại, máy ảnh, máy ghi âm và các thiết bị có được chức năng quay chụp ghi âm đặt trong giỏ." Người phụ nữ mặc lễ phục vỗ lên cái giỏ không trên bàn.

Hai cô gái trẻ quen cửa quen nẻo lấy điện thoại trong túi quần áo ra bỏ vào giỏ nhựa, phục vụ nữ cầm một sợi dây da có gắn số đưa cho bọn họ, sau đó bọn họ đeo lên cổ tay.

Để không bị hiểu lầm là người mới đến, Đường Na nhìn rất tập trung.

Lúc đến lượt cô, cô đang định chủ động giao điện thoại, một trong số bảo vệ ngăn cản cô.

"Cô ăn mặc không hợp quy định, không thể tiến vào." Bảo vệ nói.

"Cái gì?" Đường Na lần nữa nhìn về phía quần áo của mình.

Phía trước còn có mặc đồng phục học sinh và đồng phục y tá đây này, vì sao chỉ cản cô?

"Kế tiếp." Bảo vệ nói.

Không nói lời gì, bảo vệ đẩy Đường Na ra khỏi đội ngũ xếp hàng, đám người đang xếp hàng chung quanh đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.

"Mặc thế này đến RAH, điên rồi hả?"

"Cô không hiểu, đây chính là suy nghĩ khác người, kết quả thất bại..."

"Đoán chừng là muốn trải nghiệm phong cách nhà quê nông thôn."

"Đồ nhà quê ăn mặc thế này? Cậu đi tìm cho tôi một đồ nhà quê thế này, ông đây đồng ý đập mười triệu lên người cô ta."

Đường Na nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi nói câu nói kia bằng ánh mắt điềm đạm đáng yêu.

Người đàn ông trẻ tuổi toàn thân hàng hiệu huýt sáo với Đường Na, nói: "Hi, cần kỵ sĩ cứu giúp không?"

"Tôn Đạt Trạch... Cậu được lắm!" Anh bạn bên cạnh cười dùng cùi chỏ huých anh ta.

Đường Na nhìn người đàn ông tên Tôn Đạt Trạch, nhỏ giọng nói: "Anh có thể giúp tôi không?"

"Đương nhiên, tôi rất vui vẻ phục vụ người đẹp." Tôn Đạt Trạch rời đám người xếp hàng, bạn anh ta ở phía sau gọi một tiếng: "Cần chúng tôi đợi cậu không?"

Tôn Đạt Trạch quay đầu: "Xem tình huống."

Đám nam nữ đi theo anh ta đều cười sâu xa, ngoại trừ sắc mặt mấy người phụ nữ ăn mặc mát mẻ hơi bất ngờ.

"Anh gọi chúng tôi tới mà bản thân mình cứ đi như thế? Bảo Nhân Nhân của chúng tôi làm sao bây giờ?" Người phụ nữ mặc váy vằn báo đeo đai đen hỏi.

Trên mặt người phụ nữ mà cô ta nhắc không hề có ý cười.

"Tự nhìn mà xử lý thôi, tôi cũng không phải bố của mấy người, tính tiền còn chưa đủ, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ của mấy người cũng phải quan tâm hả?" Tôn Đạt Trạch nói.

"Anh!" Sắc mặt người phụ nữ ra mặt thay đổi, bị người bên cạnh ngăn lại, lắc đầu với cô ta.

"Đi thôi người đẹp." Tôn Đạt Trạch giơ tay ôm đầu vai Đường Na.

Anh ta ôm hụt.

Tôn Đạt Trạch nhìn người đẹp tóc vàng lùi lại, lau mũi, cười nói: "Nhiều người ở đây, tôi sợ lạc mất cô. Xe của tôi ở chỗ này, chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?" Thiếu nữ tóc vàng nhìn anh ta, vẻ mặt ngây thơ không sợ hãi, trong đôi mắt màu tím nhạt trong veo như thủy tinh không hề có mưu mô, ánh mắt bình tĩnh ngược lại làm cho Tôn Đạt Trạch trong lòng có âm mưu nhỏ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Dẫn cô đi mua quần áo." Tôn Đạt Trạch nói: "Quần áo của cô bây giờ không thể đi vào nơi này."

"Vì sao?" Trên mặt thiếu nữ tóc vàng hiện ra vẻ nghi ngờ: "Mặc đồng phục còn vào được."

"Cô ta... Đó là một loại tình thú."

Thiếu nữ tóc vàng cái hiểu cái không nhìn anh ta, ánh mắt ngây thơ này như một cọng lông vũ chọc trái tim Tôn Đạt Trạch ngứa ngáy.

"Người đẹp, nơi này cách cửa hàng gần nhất tối thiểu bốn cây số, cô không đi bộ tới đó được đâu. Không bằng để tôi đưa cô đi."

Trên mặt thiếu nữ tóc vàng hiện lên vẻ do dự.

Tôn Đạt Trạch rèn sắt khi còn nóng, nói: "Đừng suy nghĩ nữa, đi với tôi đi, vừa vặn tối nay tôi cũng chơi ở đây, tranh thủ thời gian mua quần áo xong chúng ta cùng trở về."

"...Cảm ơn, anh thật sự là một người tốt." Thiếu nữ tóc vàng cảm động nói.

"Cô thật có ánh mắt, đây là lần đầu tiên tôi nhận được thẻ người tốt." Tôn Đạt Trạch nhún vai.

Sau khi thuyết phục thiếu nữ tóc vàng đi cùng anh ta, Tôn Đạt Trạch sóng vai với cô đi về phía xe thể thao của anh ta.

"Cô là diễn viên hả?"

"Không phải." Cô lắc đầu.

"Chẳng trách, nếu cô làm diễn viên, làm sao tôi có thể không biết tên cô chứ?"

Tôn Đạt Trạch đợi một lát, cũng không đợi được đối phương hỏi "Vì sao", anh ta chỉ có thể tự nối tiếp câu nói này: "Tôi tên Tôn Đạt Trạch, là một trong những thành viên ban giám đốc của Điện ảnh và truyền hình Hắc Mã."

Tôn Đạt Trạch chờ mong phản ứng ngạc nhiên của cô, mà cô chỉ "a" một tiếng... Làm sao bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ cô chưa từng nghe tên tuổi của Điện ảnh và truyền hình Hắc Mã?

Khả năng không lớn.

Một năm gần đây, Điện ảnh và truyền hình Hắc Mã đẩy ra mấy bộ phim nổi tiếng có tỷ lệ phòng vé rất cao ai ai cũng thích, tên tuổi "thành viên ban giám đốc Điện ảnh và truyền hình Hắc Mã" của anh ta cũng nhờ vậy càng được ngôi sao nữ và những cô gái có giấc mộng làm ngôi sao hoan nghênh, chỉ cần từng xem hai bộ phim nổi tiếng năm nay, làm sao có thể không có ấn tượng với cái tên này?

Trong lòng Tôn Đạt Trạch không ngừng suy đoán, trên mặt cũng chỉ có nụ cười nhiệt tình, anh ta dẫn thiếu nữ tóc vàng đi đến trước một chiếc Porsche màu đỏ.

Theo một tiếng "tít tít", cửa xe tự động mở ra, Tôn Đạt Trạch tỏ vẻ ga lăng, quan tâm che chở thiếu nữ tóc vàng ngồi vào trong xe.

Sau đó Tôn Đạt Trạch lên xe.

Anh ta dùng khóe mắt liếc qua vẻ mặt của thiếu nữ tóc vàng ngồi trên ghế cạnh ghế lái vẫn như thường.

Ăn mặc như đồ quê mùa lại quen thuộc với Porsche và sự ân cần của đàn ông, Tôn Đạt Trạch ra kết luận trong lòng, xem ra vẫn là người phụ nữ chuyên cua trai giàu.

Anh ta hơi thất vọng, lại cảm thấy không thể bình thường hơn được, phụ nữ tươi trẻ thoát tục thật sự làm sao có thể đến hộp đêm chứ?

"Cô trưởng thành chưa?" Anh ta xác nhận vấn đề cực kỳ quan trọng cuối cùng.

Cô khẽ gật đầu.

Rất tốt, vấn đề có thể cản trở anh ta cuối cùng cũng bị giải quyết.

Mặc dù có thể cô đang nói dối... Tôn Đạt Trạch nhìn khuôn mặt non nớt xinh đẹp của thiếu nữ và làn da mịn màng giấu dưới quần áo rộng, quyết định mắt nhắm mắt mở lần này.

Porsche lái thẳng đến trước một khách sạn vàng son lộng lẫy, đường đi hai bên đều ẩn trong bóng đêm, cửa lớn xoay tròn màu vàng của khách sạn chậm rãi chuyển động, khúc xạ ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh.

Thiếu nữ tóc vàng nhìn cánh cửa huy hoàng của khách sạn, hỏi: "Nơi này bán quần áo không?"

"Chúng ta nói thẳng nhé." Tôn Đạt Trạch kéo tay phanh: "Con người tôi không thích tốn tinh lực với phụ nữ chưa ngủ được, nếu như cô muốn tiến hành như phim thần tượng có thể giúp cô bay lên cành cao, vậy cô sai hoàn toàn."

Thiếu nữ tóc vàng yên lặng nhìn anh ta.

Tôn Đạt Trạch càng thêm tự tin, anh ta nói: "Nếu cô đồng ý lâu ngày sinh tình với tôi, vậy chúng ta xuống xe, chiếc xe này là quà gặp mặt tôi tặng cô; nếu cô không đồng ý, vậy..." Anh ta nhìn đồng hồ trên tay: "Tôi cũng rất bận, cũng chỉ có thể phiền cô tự bắt xe ở đây, đương nhiên, tôi sẽ chịu phí bắt xe cho cô."

Tôn Đạt Trạch thả đồng hồ xuống, tháo chìa khoá xe Porsche, một tay khác dùng ngón trỏ và ngón áp út kẹp một tờ một trăm tệ.

"Chọn đi, cô muốn cái nào?" Anh ta cười nói.

Trên mặt thiếu nữ xuất hiện vẻ đau lòng: "Anh nói cửa hàng cách bốn cây số là lừa tôi?"

Tôn Đạt Trạch không quan tâm: "Là thật, cô có thể nhận lấy chìa khóa xe, ngày mai tôi dẫn cô đi mua quần áo."

"Anh là người xấu..." Thiếu nữ tóc vàng lã chã chực khóc.

Tôn Đạt Trạch nhìn thấy người đẹp đau lòng thì không đành lòng, anh ta nhẫn nại an ủi: "Tôi còn chưa tính là người xấu đâu, không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của cô sao? Không phải tôi nói phét, cô ra ngoài hỏi tên Tôn Đạt Trạch tôi mà xem, tôi ở đây đã là quá tốt rồi, có rất nhiều phụ nữ muốn lên giường của tôi!"

Anh ta vỗ ngực của mình, nói: "Tôi rất hào phòng với người phụ nữ của mình, cũng không có đam mê gì kỳ lạ, nếu cô theo tôi, tôi sẽ để cô làm nữ chính cho bộ phim tiếp theo... Cô đừng giả vờ, tôi biết hết rồi, trong một trăm cô gái ở đây thì có chín mươi chín cô đều có giấc mơ làm ngôi sao!"

"Nữ chính?" Thiếu nữ nâng con mắt ướt át nhìn anh ta: "Thật không?"

Xem đi! Anh ta nói rồi, người đẹp xuất hiện ở Hoành Điếm không có ai không phải chạy tới làm ngôi sao!

Anh ta cười nói: "Đương nhiên. Tôn Đạt Trạch tôi chưa bao giờ nói dối. Cô tên là gì?"

Thiếu nữ vẫy tay với anh ta.

Tôn Đạt Trạch mỉm cười nói: "Tên là gì mà quan trọng thế, còn phải xui nhỏ?"

"Tôi là công chúa, không thể tùy tiện nói cho người khác biết tên." Mặt mũi thiếu nữ tràn đầy thần bí.

Người khác nói như thế với Tôn Đạt Trạch, anh ta sẽ chỉ "xí" một tiếng... Tên ngốc mơ mộng hão huyền đâu ra vậy?

Thiếu nữ tóc vàng nói như vậy với Tôn Đạt Trạch, anh ta chỉ muốn gấp rút cởi quần áo thể thao không hợp với cô, hôn cánh môi đỏ thắm căng mọng của cô, lại dùng cơ thể phá hủy vẻ ngây thơ không sợ trên mặt cô.

Bộ phận nào đó của Tôn Đạt Trạch vì trí tưởng tượng thoát dây cương mà bắt đầu nóng và sưng lên.

Lúc có việc cầu xin người khác, thái độ của Tôn Đạt Trạch rất tốt.

Anh ta xích lại gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ phận trắng nõn lộ ra dưới lớp áo khoác của thiếu nữ: "Cô nói nhỏ vào tai tôi."

Anh ta chờ đợi giọng nói êm ái của thiếu nữ nói ra tên của cô.

Anh ta vểnh tai, rốt cuộc nghe được...

"Tên chó má nhà anh, lại dám gạt tôi."

Tôn Đạt Trạch còn chưa lấy lại tinh thần, mắt phải đột nhiên truyền đến cơn đau mãnh liệt khiến anh ta suýt thì nhảy cẫng khỏi ghế ngồi!

Cảm giác kia như có ai dán sát vào mí mắt của anh ta và dùng dây thun bắn một cái.

"Cô dám đánh tôi?" Tôn Đạt Trạch giận dữ, vô ý thức bắt lấy thiếu nữ.

Con điếm này! Hôm nay anh ta nhất định phải khiến cô trả giá bằng đau đớn trên giường!

Trước khi anh ta bắt được thiếu nữ, cơn đau thứ hai xuất hiện trên bộ phận không thể nói của anh ta, lần này Tôn Đạt Trạch thật sự nháy cẫng lên trong lúc kêu đau.

Đầu anh ta đập vào trần xe, phát ra một tiếng "bụp".

"Anh mà đòi chạm vào tôi?" Âm thanh cao ngạo truyền đến từ đỉnh đầu.

Tôn Đạt Trạch rốt cuộc phát hiện điều không đúng, cô cũng không chạm vào anh ta, rốt cuộc làm thế nào được?

"Cô... Rốt cuộc cô là ai?" Tôn Đạt Trạch nhìn thiếu nữ, tay phải đưa ra phía sau, lén lút dò chốt mở cửa xe.

"Tôi là người có thể dễ dàng lấy mạng chó của anh." Thiếu nữ tóc vàng nâng cằm, khóe miệng nhướng cao, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung.

Tay Tôn Đạt Trạch vừa mới sờ đến chốt mở cửa xe thì thiếu nữ nở nụ cười nhợt ngào, thân thiết: "Nếu tôi là anh sẽ không làm như vậy."

"...Cái, cái gì?" Tôn Đạt Trạch không khỏi dừng động tác.

Thiếu nữ cười híp mắt nhìn anh ta: "Anh biết hậu quả của hành động thiếu suy nghĩ là cái gì không?"

"...Sẽ như thế nào?" Tôn Đạt Trạch ngừng thở, chuẩn bị mở cửa xe vào một giây sau.

Ngay lúc này!

Tôn Đạt Trạch quả quyết mở cửa xe...

Gần như cùng lúc, một cơn đau dữ dội xuất hiện dưới háng anh ta.

Tôn Đạt Trạch nhẩy cẫng lên giống như con cá giãy đành đạch trên bờ.

"Bụp" một tiếng, đầu của anh ta lại tiếp xúc thân mật với trần xe, Porsche bỗng nhiên lắc một cái.

Sau khi Tôn Đạt Trạch ngồi lại ghế điều khiển, cơn đau này vẫn chưa qua, anh ta dùng hai tay che thứ khiến anh ta đau đến chết đi sống lại, co rúm người, nhìn chằm chằm thiếu nữ đối diện.

"Mau... Mau dừng lại..."

Nếu như muốn hình dùng cơn đau này một cách chính xác, Tôn Đạt Trạch cảm thấy giống như có một con voi giẫm lên trứng của anh ta, sau đó lại có một trăm con voi lớn, liên tiếp đi qua quả trứng đã nát của anh ta.

Thiếu nữ tóc vàng...

Không.

Ma nữ tóc vàng nở nụ cười xấu xa: "...Ầy, sẽ như vậy à."

Tôn Đạt Trạch chịu đựng cơn đau dữ dội, run rẩy nói: "Trên người tôi có bốn nghìn tiền mặt, xe cô cũng có thể cầm đi..."

Ma nữ giận tái mặt: "Anh cảm thấy tôi thiếu tiền?"

Cơn đau dưới háng lại bùng lên, Tôn Đạt Trạch đau đớn rên thảm một tiếng.

Có hai người đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua cửa sổ, lúc bọn họ đi đến đầu xe còn cố ý quay đầu, mập mờ nháy mắt ra hiệu với trong xe.

Tôn Đạt Trạch há miệng vừa định kêu cứu, cổ họng như bị thứ gì đó kẹp lại, chỉ có thể phát ra tiếng "ư ư" khàn khàn.

Tôn Đạt Trạch chưa bao giờ hi vọng có người gọi điện báo cảnh sát bắt anh ta lúc xe rung lắc như giờ phút này.

Hai người đàn ông qua đường không nghe được tiếng cầu cứu của anh ta, ở ngoài xe bình luận về cảnh tượng không nhìn thấy trong xe.

"Kịch liệt thế."

"Đi xe xịn, ngủ với người đẹp, "trời đất rung chuyển" mỗi ngày, cuộc sống của những người có tiền này thoải mái thật ấy."

Tôn Đạt Trạch lệ nóng doanh tròng muốn bọn họ cũng tiến vào trải nghiệm cảm giác "thoái mái" muốn chết không được này.

"Anh nên cảm ơn vận may của mình là anh còn chút tác dụng với tôi." Lúc này thiếu nữ tóc vàng mở miệng, Tôn Đạt Trạch nhìn về phía cô, cô tự nhiên nói: "Lần này cho anh một bài học nho nhỏ, nếu có lần sau nữa..."

Cơn đau dữ dội lại đánh tới Tôn Đạt Trạch, anh ta cố nén đau đớn, giống như xuất hiện ảo giác, phía dưới... Hình như có một chút cảm giác không giống.

Ánh mắt thiếu nữ tóc vàng chuyển thành chán ghét: "Chết tiệt, như thế cũng có thể có cảm giác?"

Tôn Đạt Trạch ngồi phịch trên ghế hít khí lạnh... Không hẳn là đau.

Anh ta giống như trông thấy có cánh cổng thế giới mới mở ra với anh ta.

Ánh mắt chán ghét của thiếu nữ tóc vàng trước mắt và đau đớn trên cơ thể đan xem, anh ta dừng ngọ ngoạy, không chớp mắt nhìn thiếu nữ.

Anh ta phát hiện thuận theo cơn đau này dễ chịu hơn giãy giụa muốn xua tan cơn đau này rất nhiều.

Thiếu nữ tóc vàng nói: "Tôi đã dùng ma pháp lãng quên với anh, anh còn nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"

Tôn Đạt Trạch do dự một lát rồi gật đầu.

Cơn đau dữ dội ập đến, cảm giác sung sướng vi diệu kia bị giấu đi chỉ còn lại cảm giác đau đớn thuần túy, lần này Tôn Đạt Trạch không cả kêu nổi.

"Anh còn nhớ vừa rồi xảy ra chuyện gì không?" Thiếu nữ dịu dàng hỏi.

Đau đớn tạm dịu đi.

Tôn Đạt Trạch dùng sức lực toàn thân lắc đầu thật mạnh.

"Rất tốt." Thiếu nữ mỉm cười.

Đau đớn giống như thủy triều yếu bớt, Tôn Đạt Trạch cuối cùng được giải thoát khỏi nỗi đau đoạn tử tuyệt tôn, mồ hôi anh ta nhễ nhại, giống bãi bùn nhão ngồi phịch trên ghế.

Trong khi thở dài, anh ta lại không tự giác có chút thất vọng.

Thiếu nữ tóc vàng mỉm cười nhìn anh ta: "Nếu ngày nào đó anh nhớ lại, tôi sẽ khiến anh không cả có cơ hội làm thứ chết tiệt, hiểu chưa?"

Tôn Đạt Trạch liều mạng gật đầu: "Hiểu rồi... Hiểu rồi..."