Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 23




Trong một quán cà phê cách cửa hàng đồ ngọt kiểu Pháp không xa, Trần Thao nói với phục vụ chọn món trước quầy: "Một ly Americano, còn có..." Anh ta nhìn về phía Ngu Trạch và Đường Na sau lưng.

Đường Na đã sớm nhắm được con mồi trên menu: "Cháu muốn Banana Split (kem thuyền chuối)!"

"Americano." Ngu Trạch nói.

Phục vụ nhanh chóng in biên lai, Ngu Trạch vừa lấy điện thoại di động ra, Trần Thao đã dùng tiền mặt tính tiền.

Ngu Trạch nhìn anh ta một cái: "... Cảm ơn."

Đường Na cũng đi theo nói giòn tan: "Cảm ơn chú!"

Đồ uống của ba người rất nhanh chuẩn bị xong, Trần Thao bưng khay, đi về chỗ sâu trong quán cà phê.

Ba người ngồi xuống một bàn bốn người trong góc.

Trần Thao mở hộp bánh gatô, đẩy bánh gatô đến trước mặt Đường Na.

"Ăn đi, chú mời cháu." Trần Thao cười híp mắt nói.

Ngu Trạch hơi nhíu mày, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là mím môi.

"Chào anh." Trần Thao nhìn về phía Ngu Trạch: "Tôi tên Trần Thao, là nhà chế tác một chương trình tạp kỹ của đài truyền hình thủ đô."

"Tôi là..."

Trần Thao gắt lời giới thiệu của Ngu Trạch, cười nói: "Người trong cái giới này không ai không biết tên anh."

Ngu Trạch không mò ra đây là đơn thuần tán thưởng hay là có thâm ý giễu vợt khác, im lặng cầm ly Americano lạnh trên bàn.

Trần Thao nhìn Ngu Trạch, nói: "Lúc tôi vào nghề, anh đã là thiếu niên thần tượng được chú ý nhất, tám năm trôi qua, tôi từ trợ lý chụp ảnh biến thành người chế tác chương trình tạp kỹ, mà anh thì từ ngôi sao mới đang lên biến ngôi sao hết thời thành thân bại danh liệt. Đi đến ngày hôm nay, anh hối hận không?"

Ngu Trạch ngẩng đầu, thần sắc trở nên lạnh lùng mà sắc bén: "Tôi không có gì phải hối hận, tôi không thẹn với lòng."

Đường Na đá chân Ngu Trạch một cái dưới gầm bàn.

Đồ ngốc này, cơ hội đưa tới cửa cũng không biết nắm chắc!

"Nói như vậy, sự kiện tàng trữ ma tuý có nội tình?"

"... Tin hay không tùy anh, đó là hãm hại."

Trần Thao nhìn chằm chằm anh một lát, nở nụ cười: "Tôi tin anh."

Trần Thao nói như vậy, Ngu Trạch ngược lại không biết nên trả lời như thế nào.

Sự tình xảy ra mấy năm, anh không nghĩ tới người đầu tiên nói tin tưởng anh lại là một người xa lạ chưa từng tiếp xúc.

"Sau này anh tính thế nào? Chẳng lẽ anh bằng lòng sống như vậy sao?" Trần Thao nhìn thoáng qua Đường Na tràn đầy phấn khởi múc bánh gatô: "Nếu như tôi là người giám hộ đứa bé này, tôi nhất định không nỡ để nó chịu khổ."

"... Ai muốn sống như thế?" Ngu Trạch giật giật khóe miệng, nụ cười đắng chát.

"Tôi có một cơ hội có thể làm cho anh xoay người, chỉ xem anh có muốn nắm chắc hay không thôi." Trần Thao yên lặng nhìn Ngu Trạch: "Show mới "Tiểu tổ tông nhà tôi" của tôi còn thiếu một cặp khách quý bố con. Đây là lần đầu tiên đài truyền hình thủ đô thử làm show về bố con, phí lên sân khấu chúng tôi đưa cho khách quý không cao, nhưng đoàn đội chế tác tôi có thể cam đoan nhất định là hoàn mỹ nhất trong giới. Thời gian phát sóng cũng là khung giờ vàng kỳ nghỉ hè, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tiết mục này nhất định có thể cho anh tần suất lên hình khả quan."

Ngu Trạch rốt cuộc hiểu "công việc" Đường Na nói tới là cái gì.

Còn cần cân nhắc sao? Ngu Trạch không chút do dự nói: "Tôi đồng ý biểu diễn."

"Cháu thì sao, cháu có đồng ý cùng Ngu Trạch lên TV không?" Trần Thao dịu dàng hỏi Đường Na.

Đường Na tỏ vẻ ngây thơ, bên mép còn dính kem khẽ gật đầu.

Ngu Trạch cau mày rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau kem trên miệng cô.

Trần Thao nhìn hai người, cười nói: "Cuối tuần đến đài truyền hình thủ đô chúng ta lại nói chuyện. Tôi còn có hẹn, đây là danh thiếp của tôi, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Trần Thao đi rồi, Ngu Trạch hỏi Đường Na: "Làm sao cô biết hôm nay anh ta sẽ đến nơi này?"

Đường Na chép miệng: "Anh mua cho tôi một phần Banana Split nữa, tôi sẽ nói cho anh biết."

"Mơ thì đến tối hẵng mơ." Ngu Trạch cười lạnh, lấy danh thiếp trên bàn: "Dù sao nhất định liên quan đến gấu bông nghe trộm."

Hai người rời quán cà phê, Ngu Trạch thuần thục bế Đường Na vào lòng.

"Bây giờ đi đâu đây?" Ngu Trạch nói.

"Tùy anh, Hoành Điếm đã không có việc làm."

Ngu Trạch suy tư một lát, nói: "Vậy trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về thủ đô đi."

Anh ôm Đường Na, đi về phía nhà trọ.

Trấn Hoành Điếm không lớn, lúc bọn họ vừa tới còn khiến người dân nơi đó nhìn ngó, một tuần sau, cho dù bọn họ quang minh chính đại đi trên đường cũng sẽ không dẫn tới chú ý dư thừa.

Lúc đi được nửa đường, Đường Na chợt phát giác có người đang len lén đi theo bọn họ.

Dưới tình huống liên quan đến an toàn tính mạng, trực giác của Đường Na chưa từng sai lầm.

"Có người đang theo dõi chúng ta." Cô khẳng định.

Ngu Trạch rất tỉnh táo, nghe nói như thế cũng chỉ hỏi: "Muốn làm thế nào?"

Đường Na nói: "Hết thảy như cũ."

"Cô có nắm chắc không?" Ngu Trạch hỏi.

Đối thoại của bọn họ rất đơn giản, nhưng đều hiểu ý của đối phương.

"Ở chỗ này không có, tại chỗ ta ở thì có." Đường Na trả lời như thể đã tính trước.

Làm một ma nữ thường xuyên sống trong đuổi giết, hang ổ của cô thường là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

Hai người trở lại nhà trọ, cảm giác bị thăm dò vẫn không biến mất, Đường Na nên làm gì thì làm cái đó, giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, chờ kẻ âm thầm rình rập mình hiện thân.

Một mạch chờ đến mười giờ tối.

Lúc Ngu Trạch tắm rửa, ma pháp trận ngăn địch trong căn hộ bị xao động.

Đường Na đang ngồi trên chăn kiểm kê kẹo que còn dư lại trong hộp ngẩng đầu lên, trông thấy một cậu bé lén lút thậm thụt, gương mặt có đầy tàn nhang đứng ở chân giường đánh giá cô.

... Cậu ta vào bằng cách nào?

Đối với Đường Na mà nói, cô không nghe được tiếng mở cửa, chỉ bởi vì ma pháp trận phòng ngự đột nhiên xao động, mới biết có người tiến vào nhà trọ.

Thật giống như cậu ta đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không.

Đường Na thu hồi tâm tư khinh địch, không nhúc nhích nhìn cậu bé.

"Cậu là ai?"

"Tại sao cô lại ở cùng một chỗ với nhân loại?" Trong ánh mắt của cậu bé mang theo địch ý, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Nhân loại, ở cùng, Đường Na phát giác lập trường của cậu ta từ hai từ mấu chốt.

Đường Na hỏi: "Cậu không phải nhân loại sao?"

"Tôi là chuột."

Đường Na hoài nghi mình nghe lầm, cô cau mày, lần nữa xác nhận: "Cậu nói cậu là chuột?"

"Thế nào, cô kỳ thị chuột? Chuột thì không có quyền lợi thành yêu sao?" Cảm xúc của cậu bé kích động.

"Tôi chỉ là từ trước tới nay chưa từng gặp người nói mình là chuột." Đường Na lấy một cái kẹo que trong hộp: "Cậu muốn ăn kẹo không?"

"Cảm ơn... không cần." Sắc mặt cậu bé tự xưng chuột yêu khá hơn chút, cậu ta nhìn Đường Na: "Cô là yêu quái gì?"

"Tôi không biết đó là ý gì." Đường Na chân thành nhìn chuột yêu: "Tôi vừa tới nơi này không bao lâu, cậu có thể giải thích cho tôi một chút không?"

"Thì ra là tiểu yêu quái mới từ nông thôn ra thành phố. Thật đáng thương, ngay cả thân phận của mình cô cũng không biết sao? Nhất định là cô bị nam nhân loại ghê tởm kia lừa gạt." Chuột yêu đồng tình nhìn Đường Na.

"Cô là một yêu quái, không nên ở cùng nhân loại thấp kém. Đi theo tôi đi, chúng ta mới là cùng một loại người." Chuột yêu tỏ vẻ thương hại nói: "Mặc dù mang cô về không có chỗ tốt gì, nhưng Trác tiên sinh từng nói, dưới trấn áp bạo lực của nhân loại, đám yêu quái chỉ có liên hợp lại mới có đường ra, cho nên mặc dù cô yếu đến mức không nhìn ra yêu lực, xấu xí, đầu óc cũng không thông minh -- nhưng tôi vẫn muốn cứu cô khỏi móng vuốt của nhân loại kia."

Chuột yêu một lời nói xong, chẳng biết tại sao cảm giác xương sống mát lạnh, như bị người nắm lấy mạng sống, nhưng mà nhìn trái nhìn phải, trong phòng cũng chỉ có một tiểu yêu quái mới sinh cười tủm tỉm.

"Cụ thể chờ cô tới chỗ chúng tôi thì nói sau, giờ tôi muốn dẫn cô đi, cô muốn mang thứ gì không?" Chuột yêu nói.

Đường Na nói: "Nói mà không có bằng chứng, trước tiên cậu phải chứng minh thân phận chuột yêu của mình."

Chuột yêu trừng cô, một lát sau, biến thành một con chuột nhỏ màu xám, lại qua một lát, con chuột nhỏ một lần nữa biến thành người.

"Giờ cô tin chưa?!" Chuột yêu tức giận nói.

"Oa... Thật là yêu quái chuột." Giọng Đường Na rất vi diệu.

Chuột yêu hơi khó chịu trước ánh mắt nóng như lửa của cô, cậu ta phô trương thanh thế nói: "Bây giờ cô có thể đi theo tôi chưa?! Tôi khuyên cô đừng có giở trò gian, tiểu yêu quái mới sinh như cô, một ngón tay của tôi cũng có thể chế phục cô!"

Đường Na nhìn cậu ta, hai bên khóe miệng giương cao: "Đừng nóng vội, chẳng lẽ cậu không muốn xem nguyên hình của tôi ư?"

Chuột yêu dâng lên lòng hiếu kỳ: "Cô là cái gì?"

"Cậu qua đây." Đường Na cười híp mắt ngoắc ngoắc: "Tôi lặng lẽ biến cho cậu xem."

Muốn nói người được giới yêu quái chú mục nhất là ai, thứ nhất là Trác tiên sinh sáng lập liên minh Tự Do Thiên Quốc, thứ hai chính là phụ tá đắc lực của Trác tiên sinh - Can Bành.

Theo tiểu yêu quái thực lực không mạnh, Can Bành thành yêu đã lâu, chiến lực mạnh mẽ quả thực chính là nhân vật thiên thần.

Bọn họ không biết, vị nhân vật thiên thần này gần đây cũng gặp phải phiền não khó tả.

Ba tên tiểu yêu dưới trướng anh ta liên tiếp mất tích.

Điểm giống nhau của họ đều vừa mới tiếp xúc với một tiểu yêu quái mới sinh trước khi mất tích.

Muốn nói là tiểu yêu quái làm gì bọn họ, Can Bành cảm thấy khả năng không lớn, ba tiểu yêu quái phái đi mặc dù không mạnh, nhưng ít nhiều có chút sức tự vệ, không có khả năng tin tức gì cũng không truyền ra đã bị chế ngự, huống chi theo tình báo tiền tuyến, tiểu yêu mới sinh yếu đuối, hoàn toàn không thể có thực lực liên tiếp chế ngự ba tiểu yêu quái.

Muốn nói trong căn hộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến ba người có đi không về, Can Bành cũng cảm thấy không có khả năng, tiểu yêu quái mới sinh còn bình yên vô sự mà.

Nghĩ đến Trác tiên sinh giao cho mình nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng không hoàn thành, Can Bành không khỏi cảm thấy xấu hổ, sau khi anh ta trái lo phải nghĩ, quyết ý tự mình đi một chuyến.

Không có ý nói chân tướng cho Trác tiên sinh, Can Bành chỉ nói là vì dẫn thân thích của mình lần đầu từ nông thôn đến du lịch thủ đô, hi vọng có thể xin nghỉ một hôm, Trác tiên sinh căn dặn anh ta làm tốt chủ nhà, không hỏi nhiều đã cho phép anh ta nghỉ. Can Bành như trút được gánh nặng.

Tiểu yêu quái vô năng mới có thể mượn phương tiện giao thông của nhân loại, Can Bành là một đại yêu, chỉ dùng nửa giờ đã từ thủ đô chạy tới Hoành Điếm ngàn dặm xa xôi.

Lúc Can Bành đi thang máy lên nhà trọ, soi mặt kính bóng loáng dùng ba mươi giây chỉnh lại đầu tóc trang phục, sau đó anh ta nhanh chân đi về phía trước, gõ một cửa phòng trọ đóng chặt.

Vài giây sau, cửa phòng mở ra, ánh mắt Can Bành rơi vào khoảng không, không chút trở ngại nhìn vào phòng khách. Anh ta tận khả năng quan sát chi tiết trong phòng, sau đó cúi đầu xuống, nhìn về phía cô bé tóc vàng không cao hơn đầu gối của anh ta là mấy.

"Chào chú, chú tìm ai ạ?" Tiểu yêu quái bày vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Cô có một gương mặt tròn mũm mĩm, da trắng nõn không tì vết, đôi mắt màu tím nhạt long lanh, lông mi dài cong chớp chớp.

Can Bành đã sống hơn nghìn năm, nhưng đây là lần đầu anh ta nhìn thấy tiểu yêu quái yếu đến mức ngay cả yêu khí cũng không có, nếu như không phải cảm nhận được dao động yêu thuật trong căn phòng này, Can Bành suýt nữa cho là mình gõ sai cửa, đi nhầm chỗ.

Tình báo tiền tuyến truyền về cho thấy, đây là một tiểu yêu quái thích buôn bán đồ chơi nhỏ của mình, sự thật xác thực như thế, trong giây phút ngắn ngủi vừa rồi, Can Bành đã phát hiện mấy vật phẩm dùng yêu pháp chế tạo thành.

Bởi vì đang quan sát tiểu yêu quái mới sinh, Can Bành không trả lời ngay vấn đề của cô, tiểu yêu quái mở đôi mắt mờ mịt, hỏi lại lần nữa.

"Chú tới tìm người, cháu có từng thấy ba người này không?"

Can Bành đứng ở cửa, nói qua hình dạng ba tiểu yêu quái, trong quá trình này, anh ta vẫn luôn quan sát nét mặt của tiểu yêu quái, phát hiện từ đầu tới đuôi cô đều mờ mịt.

Không giống làm bộ. Chẳng lẽ ba tiểu yêu quái kia đều tìm sai chỗ, căn bản chưa từng tới nơi này? Can Bành càng ngờ vực.

Tiếng tiểu yêu quái mới sinh vừa ngọt vừa mềm, giống như là kẹo bông gòn mềm mại: "Cháu chưa từng gặp ba người mà chú nói."

"Thế à..." Can Bành hơi thất vọng.

Vụ mất tích bí ẩn của ba tiểu yêu quái mặc dù chưa được giải đáp, nhưng Can Bành cũng không quên một mục đích khác của anh ta.

Mặc dù tiểu yêu quái trước mặt hơi yếu, nhưng cũng không nên bởi vậy để nó ở lại xã hội loài người, nhân loại đều là một đám mặt người dạ thú, thậm chí tàn nhẫn ác độc hơn dã thú, để tiểu yếu quái mới sinh không biết cái gì ở xã hội loài người, không khác gì thả cừu con béo tròn vào bầy sói đói.

Huống chi, cô không hề có phòng bị với nhân loại, thậm chí ngây thơ dùng yêu thuật trợ giúp nam nhân loại không biết dùng lời ngon tiếng ngọt gì lừa cô.

Can Bành cảm thấy đau lòng cho tiểu yêu quái ngây thơ, anh ta nhất định phải cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng!