“Lễ là sao?” Trình Cần cúi xuống hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Dương không dám ngẩng đầu, do dự nói: "Không sao, chỉ bị thiếu máu nên chóng mặt.”
"Thiếu máu à? Thấy cậu khá khỏe mà, cơ bụng cậu bị co rút à? Nào, ngồi lên ghế đi, nếu không cậu sẽ cảm thấy chóng mặt hơn.” Trình Cần đem ghế lại: “Đi bệnh viện không?”
"Không sao.” Sở Dương đứng lên, hai tay chống lên đầu gối: “Một lát sau sẽ hết.”
Nói xong, Sở Dương bước nhanh ra khỏi phòng tắm, không khỏi có chút choáng váng.
Trình Tần đóng cửa lại, nói qua cửa: “Đi xem đi, thiếu máu không phải chuyện đùa.”
"Ừm.”
Sở Dương dựa vào tường bên cạnh, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, không dám cho tay vào trong quần, cuối cùng lúng túng đi về phòng bếp, lấy ra một ly sữa trong tủ lạnh uống ừng ực một hơi rồi nhìn vào chậu nước khoai tây bào trước mặt đến thất thần.
Sau khi tắm xong, Trình Cần lau tóc rồi đi vào phòng làm việc để giải quyết công việc, đi được nửa đường thì trả lời điện thoại của mẹ Trình, hỏi anh có bạn gái chưa, Trình Cần khá thuần thục khéo léo trả lời. Cuối cùng, mẹ Trình không muốn câu nệ mà hỏi một câu: "Con có bạn trai sao?"
Trình Cần phủ nhận và trả lời: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?"
Sau đó dặn dò Trình Cần nhớ trở về nhà ăn tối, rồi cúp máy.
Trình Cần dựa lưng vào ghế, ôm con cá heo sang trọng bằng nhung trên tay, véo nhẹ bụng của nó, chính mẹ Trình đã nói với anh rằng không muốn sống khi biết Trình Thiên đang yêu nhau một người đàn ông, anh đột nhiên cảm thấy hoảng loạn chưa từng thấy.
“Chú Trình, ăn cơm thôi.” Sở Dương từ trong phòng khách hét lên.
Trình Cần đặt con cá heo xuống, hít thở sâu rồi bước ra ngoài.
"Oa, thật phong phú đấy.”
Khoai tây bào sợi xào nhìn vừa gọn và trơn bóng đúng khẩu vị, vịt hấp bia béo ngậy, bò hầm đậu hương vị đậm đà, thịt kho tàu với cá hố lại càng ngon, còn có bát canh khoai lang tím ngon tuyệt cú mèo. Trình Cần hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy?"
Sở Dương xấu hổ gãi gãi đầu, nói: "Tôi chỉ là muốn biểu diễn một chút tài nghệ.”
"Ồ” Trình Cần nếm thử một miếng cá kho tào, nói: "Cậu quả nhiên làm tôi vô cùng kinh ngạc. Cậu học ở đâu? Đừng nói là tự học.”
Sở Dương đưa một bát cơm yến mạch cho Trình Cần: “Ông nội tôi từng mở một nhà hàng, tôi hay nếm thử các món ăn nên cũng quen tay làm được vài món.”
Trình Cần tấm tắc khen ngợi: “Vợ của cậu sau này sẽ được hưởng phúc.”
Sở Dương lén nhìn Trình Cần, mím môi không nói.
"Sở Dương, tôi muốn nói với cậu một chuyện” Trình Cần đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói: “Một chút tiền nhỏ cậu giữ lấy để dành đi. Mỗi ngày sau khi tan học đều nấu cơm cho tôi thì rất vất vả. Cậu bây giờ là sinh viên đại học rồi nên hẹn bạn bè đi ăn uống, nói chuyện yêu đương và mua đồ đi. Trên tủ giày có một cái hộp đựng tiền lẻ. Cậu có thể lấy tiền từ trong đó ra mua đồ ăn, đừng có ngại. Cậu gọi tôi là chú, tôi đáp ứng, làm gì có chuyện chú cứ để cho thằng cháu bỏ tiền mua đồ ăn như thế này được, nếu cậu thấy chuyện này được thì tốt không thì... cậu đừng sống ở đây nữa."
Sở Dương suy nghĩ một chút, vẻ mặt như không có gì nói: “Được rồi, tôi sẽ nghe lời, về sau sẽ không khách sáo với chú nữa.”
Trình Cần cười xoa tóc cậu: “Ừ, ăn thôi.”
Sau bữa ăn, Trình Cần mang ấm nước ra nhà kính trong sân, bên trong đều là các dây trầu bà được trồng trong các lọ nước hay trên đất, tất cả được bày trí và sắp xếp đầy ra hai bên, như không còn biện pháp nào, Trình Cần giống như sát thủ thực vật vậy, ngay cả cây xương rồng cũng bị anh trồng mà chết, sau khi thử nghiệm nhiều loại cây, chỉ còn sót lại cây trầu bà là vẫn còn sống sót dưới nanh vuốt ma quỷ của anh.
Lúc anh đi ra, đã thấy Sở Dương đang ngồi dưới gốc cây ngơ ngác nhìn lên bảng vẽ, bên cạnh là một ly trà gừng đang pha, khói trắng bay nghi ngút.
Trình Cần rút bảng vẽ: “Cậu đang vẽ cái gì vậy?"
Sở Dương giật mình, đang định giật lại thì Trình Cần đã nâng bức tranh lên, kêu lên: "Ôi chao.”
Chiêu này lần nào dùng cũng đúng, làm cho Sở Dương vòng vo rất nhiều và lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu nhóc ngoan ngoãn đứng lên, không dám vượt qua Lôi Trì một bước, vẻ mặt căng thẳng nhìn Trình Cần như thể học sinh nhìn thấy giáo viên.
"Oa, bối cảnh của ngôi chùa này được vẽ rất đẹp, sao lại che mất vậy? Cậu có phải là đang vẽ một bộ truyện tranh không?"
Sở Dương xấu hổ gật đầu: “Chỉ là vẽ cho vui.”
Trình Cần mỉm cười trả lại bản thảo cho Sở Dương: “Đây là đề tài đô thị huyền ảo, có một số cảnh như một bài kiểm tra cho họa sĩ.”
"Ừm, trước đây tôi luôn bắt chước người khác.” Sở Dương cầm lấy bản thảo, tựa hồ nghĩ đến điều gì, nụ cười rất ngọt ngào: “Hiện tại tôi muốn thử sáng tạo.”
"Nó đã được xuất bản chưa?"
"Chà, nó được đăng nhiều kỳ trên trang web đấy.”
Kỹ thuật vẽ tranh của Sở Dương rất tỉ mỉ, với những bức tranh nền lộn xộn như vậy mỗi lần vẽ ra đều có thể thấy được dụng ý của tác giả, Trình Cần nói: "Chương này đã vẽ nhiều ngày rồi phải không?"
“Ừm” Sở Dương mỉm cười, cho trà gừng vào trong ly giữ nhiệt: “Đây là bức phức tạp nhất tôi đã vẽ.”
Trình Cần gật đầu, chỉ vào tờ giấy vẽ nói: "Phía sau này có thể vẽ hư ảo một chút, thêm một chút cảm giác sương khói, sẽ càng thêm thần bí.”
Sở Dương xem qua gật đầu: “Đúng vậy, cốt truyện còn căng thẳng hơn.”
Sở Dương chuyển một cái ghế đẩu cho Trình Cần rồi nhét một tách trà nóng vào.
Trình Cần nhìn chằm chằm vào tờ giấy vẽ và cho một ngụm trà vào miệng.
"Nóng!"
Sở Dương còn chưa nói gì, Trình Cần phun ra một cái "phốc": "Trời ạ, nước sôi.”
Sở Dương áp bàn tay lên môi Trình Cần: "Không sao chứ?"
Trình Cần trợn mắt ngoác mồm, Sở Dương liền nhận ra được tay cậu đang chặn miệng anh, làm sao có thể nói chuyện.
Tàn tích của ngày hôm qua làm tuyết đọng trên cây anh đào phía sau hai người, một cơn gió thổi qua, bông tuyết rơi xuống vai Trình Cần.
Trình Cần cúi đầu, xoa xoa hình ảnh nói: "Cậu tính đi con đường này sao?"
Sở Dương nở một nụ cười: “Tôi chỉ là sinh viên năm nhất, nói thật, tôi cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ xa đến vậy.”
"Đúng vậy, nhưng...” Trình Cần vỗ về Sở Dương: “Cái tuổi này đáng lẽ cậu phải đấu tranh không nên trốn tránh, thái độ trước tuổi ba mươi quyết định chất lượng cuộc sống của cậu trong tương lai, hiểu không?”
Sở Dương nhìn vào đôi mắt của Trình Cần, đôi mắt đó vốn là lười biếng thản nhiên nhưng chưa bao giờ sáng như lúc này vậy, con ngươi đen láy như một dòng suối nước nóng, khiến cho Sở Dương dễ dàng chìm đắm vào, bao phủ toàn thân.
“Này, cậu có nghe tôi nói không?” Trình Cần búng mũi Sở Dương một cái: “Quên đi, tôi nói có thể không đúng, cậu vui vẻ là tốt, đi thôi, quay về nhà đi, trời lạnh rồi.”
"Ừm” Sở Dương đứng dậy, đi theo Trình Cần vào nhà: “Trình Cần, chú làm sao vậy? Làm sao lại biết nhiều như vậy?"
"Tôi đã mở phòng làm việc với một người bạn và tôi đang dấn thân vào nghề này.”
"Hèn chi.” Sở Dương gật đầu: “Có lẽ sau này chúng ta sẽ hợp tác.”
“Chào mừng, vị đại thần tương lai.” Trình Cần xoa xoa cánh tay, ngồi xổm xuống sàn nhà: “Này, lò sưởi sao không nóng?”
"Có một thông báo dán ở cửa nói rằng đường ống bị hỏng và đang được sửa chữa.”
"Mẹ kiếp, tôi sợ nhất là bị lạnh. Tháng trước nó đã vỡ một lần, tháng này lại vỡ” Trình Cần nép vào chiếc ghế sô pha và hướng về cậu nói: “Tôi rất thích phong cách của cậu, rất thực cảm, cố lên, ngôi sao tương lai.”
“Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.” Sở Dương đưa tay lúc nãy chạm môi Trình Cần sờ sờ sau lưng, nơi đó càng nóng lên.
Buổi chiều, Trình Cần cho Sở Dương mượn phòng sách, rồi lại bị Lý An Sâm gọi đến phòng làm việc, mấy ngày không xuất hiện, Lý An Sâm bận rộn đến muốn nổi loạn.
Sở Dương tập trung cao độ, hoàn thiện lại bản phác thảo câu chuyện, chuẩn bị pha một tách trà sau đó chỉnh sửa lại nhân vật.
Khi đứng dậy, một quyển phác thảo rơi xuống đất, Sở Dương khom người nhặt lên, lật vài trang, phát hiện một bức tranh.
Nhìn thấy bức tranh ấy, Sở Dương cứng đờ đứng tại chỗ.