Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 113: 113: Không Gặp Lại






Một lúc sau, Triệu Gia Hân đã bình ổn được tâm trạng. Cô lấy tay quệt nước mắt, sau đó vào trong phòng tắm lau mặt. Vì không có quần áo để thay nên cô mặc luôn bộ đồ bệnh nhân ra ngoài. Người làm trong bệnh viện cũng không có ý kiến gì vì Triệu Gia Hân là khách VIP còn là người của Cửu tổng tài giàu có đã quyên góp không biết bao nhiêu tiền cho bệnh viện.

Triệu Gia Hân ra đến cổng nhận ra ngay chiếc xe BMW màu đen của Cửu Châu. Cô không gõ cửa, cũng chẳng xin phép mà vào luôn.

- Xin lỗi anh! Bắt anh chờ lâu như vậy, thật ngại

quá!

- Không sao, chúng ta đi được chưa?

- Ừ, anh đi đi!

Trạch Nhân nhấn chân ga khởi động xe, Triệu Gia Hân tựa lưng vào cửa sổ nhìn vào khoảng không trống vắng. Không biết là có phải do ảo giác hay không, sống mũi của cô lại ngửi thấy mùi hương nam tính của Cửu Châu bao phủ nơi đây. Có lẽ Cửu Châu cũng vừa ngồi chỗ này, nhưng vì không muốn ở cạnh cô nên đã đi một chiếc khác. Chắc là thế, cô nghĩ vậy, hắn ta có rất nhiều xe mà.

- Cô Triệu, đến nhà cô rồi.

Xe đã dừng lại được một lúc nhưng Triệu Gia Hân vẫn không hay biết. Thấy cô trầm mặc suy tư, Trạch Nhân lại không nỡ đánh thức cô dậy. Nếu không vì tin nhắn gọi về của cậu chủ, anh ta vẫn còn để cô ngồi suy tư thêm một chút nữa.

- À, vậy hả? Tôi xuống ngay đây.

Triệu Gia Hân giật mình, loạng choạng ngồi dậy. Cảm thấy cảnh vật trước mắt hiện ra cứ mờ mờ ảo ảo, cô đưa tay lên mặt mới phát hiện những giọt nước mắt đang trào ra từ trong khoé mi.

Cô khóc sao? Cô không muốn khóc đâu, vậy mà nước mắt rơi xuống từ lúc nào lại không hay biết.

- Để tôi mang đồ vào nhà giúp cô.

- Vâng, cảm ơn anh.

Cô gượng gạo trả lời, âm thanh từ cổ họng khó khăn phát ra do khóc quá nhiều mà cô đặc lại.

Mặc dù Triệu Gia Hân đã nhanh chóng cúi đầu xuống che đi những giọt nước mắt mềm yếu của mình, nhưng Trạch Nhân vẫn kịp thời nhìn thấy. Anh ra ngoài ngao ngán lắc đầu rồi thở dài ra vì không biết làm gì để an ủi cô. Có lẽ, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc. Triệu Gia Hân không nhận ra, anh thì biết rõ, là cô đã động lòng với Cửu Châu rồi. Chính xác là thế, nếu không vì sao giây phút chia ly cô lại có biểu hiện đau khổ đến thế chứ? Là cô ngây thơ không chịu hiểu tình cảm của bản thân hay đang tự lừa dối con tim mình. Cô đâu biết được, nếu vừa rồi khi Cửu Châu rời đi, chỉ cần cô gọi hắn ta một tiếng, níu kéo hắn một chút thôi, nhất định hắn sẽ quay lại, yêu thương và chiều chuộng cô như trước. Vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ được kết thúc tốt đẹp sao?

Cơn gió lạnh đi ngang qua, Trạch Nhân nhìn theo những chiếc lá đang buông rơi trong gió mà lòng nghĩ về cậu chủ của mình. Bóng lưng ấy, thân ảnh cậu chủ lúc bước đi, vừa khó khăn vừa nặng nề, nhưng cũng rất đẹp, đẹp đẽ đến đau lòng.

Mang hành lý của cô vào trong nhà xong, Trạch Nhân muốn ở lại thu dọn nhà cho cô để ổn định lại nhà cửa. Triệu Gia Hân lại không đồng ý, cô nhận quá nhiều sự giúp đỡ rồi, không muốn mắc nợ ai thêm nữa. Cô từ chối mãi, cuối cùng

Trạch Nhân mới chịu rời đi.

- Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà nhé! Còn phiền anh mang đồ vào trong giúp tôi nữa.

- Không có gì, tôi chỉ làm theo lời cậu chủ thôi. Cô nhớ khóa cửa kĩ nhé, con gái ở một mình thì phải cẩn thận.

- Tôi biết rồi, không sao đâu, không phiền anh phải bận tâm.

Triệu Gia Hân mỉm cười chuyên nghiệp nhìn anh. So với nhiều cô gái khác, cô mạnh mẽ hơn nhiều, được học võ công từ nhỏ đã là một lợi thế của cô rồi. Khi mẹ cô ở trong bệnh viện, cô cũng tự ăn, tự uống, tự ở nhà lủi thủi một mình đấy có sao đâu. Quan trọng đó là nhà của cô, vì vậy cô không sợ gì hết.

Cô tiễn Trạch Nhân đến cổng rồi dừng lại, chờ anh lên xe cô mới nói:

- À, Trạch Nhân. Tôi có lời muốn nói với anh.

- Cứ tự nhiên.

- Ừ thì.... Dù sao sau này cũng không gặp mặt nhau nữa. Vậy nên tôi muốn nhờ anh chuyển lời đền Cửu Châu. Nhờ anh cảm ơn anh ta giúp tôi.

- Vì điều gì?

- Không biết nữa, vì tất cả những gì Cửu Châu đã làm cho tôi, dù thật lòng hay giả dối thì anh ta cũng giúp tôi rất nhiều rồi. Còn nữa, tôi cũng không còn hận anh ta nữa. Những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần mà Cửu Châu đã gây ra cho tôi, tôi không thể quên nhưng sau này cũng không nhớ nữa. Tương lai gặp nhau, mỗi người một ngả, có nhìn thấy nhau cũng đừng tỏ ra quen biết.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời tới cậu chủ.

Trạch Nhân thở dài, ánh mắt không giấu nổi vài tia thương xót. Ngoài mặt thì đồng ý, nhưng trong lòng đã nổi lên suy nghĩ khác. Cậu chủ đáng thương của anh, nhất định anh sẽ không chuyển lời mà đem những câu nói này thả vào trong gió, để gió cuốn đi. Bởi vì anh biết rằng nếu nghe những lời này, Cửu Châu sẽ đau lòng đến mức nào. Thôi thì kệ đi, nói sao thì hai người họ chắc sẽ cạch mặt nhau rồi, nói làm chi cho đau lòng nữa, cứ gật đầu rồi không làm để yên lòng cả hai.

- Cô vào nhà đi, tôi đi luôn bây giờ.

Trạch Nhân xoay người nhấn nút đóng cửa kính lại. Vào khoảnh khắc tấm thủy tinh màu đen từ từ khép lại, môi anh mấp máy được vài chữ:

- Triệu tiểu thư, có lẽ cô mãi mãi không biết được rằng cậu chủ yêu cô nhiều đến chừng nào đâu. Tình cảm ấy của cậu chủ, từ khi gặp cô đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi.

- Hả?

Anh ta nói nhỏ quá cô nghe không rõ. Chỉ biết rằng khi cô vẫn chưa kịp nghe câu trả lời thì Trạch Nhân đã phóng xe đi mất tiêu. Triệu Gia Hân cứ đứng ngây mặt ra đó, hai chân cứng ngắc chẳng thể di chuyển được. Hình như vừa rồi cô nghe loáng thoáng anh ta nói là Cửu Châu yêu thương cô thật lòng đúng không? Chắc không phải đâu. Có lẽ là cô nghe lầm rồi. Làm sao mà có chuyện Cửu Châu thật lòng chứ. Cô còn nhớ rõ hắn bảo rằng hắn chỉ chơi đùa cô thôi mà. Chỉ là một lần hứng thú nhất thời trong vô vàn lần hứng thú nhất thời của hắn. Trạch Nhân không biết gì cả, chính miệng hắn đã nói cô nghe như vậy mà. Tai cô nghe thấy, kí ức còn lưu rõ ràng. Hắn chỉ coi cô... là đồ chơi thôi.

Tâm trạng cô bị giằng xé, nỗi đau đớn không dứt mà cứ quằn lên từng đợt. Càng về sau tim lại càng đau.

Nước mắt cô lại chảy, những giọt nước lấp lánh chảy dài trên gò má. Triệu Gia Hân lấy tay lau hết giọt này thì giọt khác lại rơi xuống, không thể kìm nén được. Sống mũi cô nghẹn lại, cổ họng khô đặc, Triệu Gia Hân không vào nhà, cô như bị điểm huyệt, cứ đứng trơ ra một chỗ nhìn vào chiếc xe Trạch Nhân lái, đến khi khuất dần cô vẫn đứng ở đó. Bóng dáng cô cô độc chiếu trên nền đất có vài tia sáng hiếm hoi.

Ở đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn Triệu Gia Hân vẫn cầu mong một người nào đó xuất hiện, một bóng hình thân thuộc khiến cô run rẩy. Có trong mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ chờ mong người đó đến vậy.

Cách đó không xa, có một ánh mắt u tối đằng sau lớp cửa kính Mercedes Benz màu đen. Mà người trong xe lại chính là người mà Triệu Gia Hân nhớ da diết nhưng không dám nhắc tới.