Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 109: 109: Long Thích Cô






Này, anh sao vậy?

Thấy Long im lặng. Triệu Gia Hân cứ ngỡ mình đã làm điều gì phật lòng anh chứ.

- Không.

Long vẫn đứng yên ở chỗ đó, nhưng khuôn mặt điển trai đã hướng ra đằng khác, tránh ánh mắt của cô.

Á, thì ra, những cảm xúc khó tả chính là nó. Cô đâu biết, "cô gái" mà cô đang nhắc tới, trong mắt Long chính là cô - Triệu Gia Hân. Mỗi lần nhìn thấy cô, tưởng tượng thấy hình ảnh của cô, trái tim anh đều đập loạn nhịp, trong anh đều có những cảm xúc khó tả mà bản thân chưa từng gặp. Từ khi gặp cô, anh muốn được giao tiếp với con người nhiều hơn, mỗi thời khắc trôi qua mong muốn được nhìn thấy cô mãnh liệt hơn. Vốn cứ tưởng, cảm giác ấy gắn với hai từ "trách nhiệm" mà Cửu Châu giao cho, nào ngờ chính là tình cảm đơn thuần giữa nam và nữ, những rung động với cô gái đầu tiên trong đời anh.

- Thôi, đừng nói những chuyện không vui nữa.

Triệu Gia Hân cười nhẹ, an ủi anh. Đây là lần đầu tiên thấy được nét buồn bã trên khuôn mặt Long. Vì là lần đầu tiên nên cô đã nghĩ mình là người làm cho anh buồn. Để làm bầu không khí bớt ngột ngạt, Triệu Gia hân đã nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

- Tôi nằm lâu chưa?

- Một ngày.

- Là Cửu Châu đưa tôi đến sao?

- Ừ.

Cô cúi đầu, bĩu môi lầm bầm:

- Sao anh ta không để tôi chết đi cho rồi. Cứu sống làm gì chứ.

- Nói gì cơ?

Long đột nhiên riết nhẹ lên, siết chặt cằm cô. Dù cô có nói nhỏ nhưng những lời vừa rồi đều lọt vào tai anh. Không hiểu sao, nghe đến chữ "chết" từ chính miệng Triệu Gia Hân, trong tâm anh đã trải qua một khoảnh khắc run rẩy. Bả vai anh khẽ run lên nhè nhẹ, hai mắt hằn lên nét sợ hãi. Không phải vì anh nhát gan, mà vì anh sợ những lời nói xui xẻo của cô ban nãy sẽ thành sự thật. So với việc phải chết, Long sợ mất đi Triệu Gia Hân hơn.

- Không... Không có gì.

Triệu Gia Hân ngẩn ra, cô sửng sốt trước hành động thái quá của Long. Không những thế, nhìn dáng vẻ hiện tại, cô còn có chút sợ anh. Nói nhỏ như vậy mà anh cũng nghe thấy ư? Cô chỉ muốn mỉa mai Cửu Châu một chút thôi mà. Ai bảo hắn ta hành hạ cô đến tàn tạ rồi giả bộ thương xót đưa cô vào đây. Rõ ràng là tại hắn nên cô mới ra nông nỗi này.

Nhưng chỉ nói vậy thôi mà sao Long lại tức giận đến vậy? Một con người lạnh nhạt, hờ hững với tất cả mọi thứ xung quanh lại có thể chịu phá vỡ bức tường kiên cố của mình vì một người, như thế đủ để biết đối với Long, Cửu Châu quan trọng biết nhường nào.

Triệu Gia Hân có chết cũng không ngờ, lí do Long giận dữ không phải vì Cửu Châu mà vì cô. Người phá vỡ bức tường thành kiên cố, làm dao động trái tim lạnh giá của người đàn ông này, không ai khác là Triệu Gia Hân.

- Đừng chết!

Long không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh cúi người, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy thân hình nhỏ bé của cô. Vì đây là tình huống bất ngờ, Triệu Gia Hân sững người nhất thời không phản ứng kịp. Bị anh ôm chặt trong lòng, cô chỉ biết tròn mắt, ngồi im như tượng để mặc cho anh ôm.

- Long, anh bình tĩnh lại đi!

Triệu Gia Hân không hiểu lí do tại sao Long đột nhiên hành động như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của anh, sự lo sợ trên khuôn mặt anh, cô có thể đoán ra được anh đang lo lắng điều gì đó. Anh đang sợ điều gì? Cô cũng không biết. Triệu Gia Hân có thể cảm nhận được bả vai anh đang run lên. Việc cô có thể làm duy nhất bây giờ là an ủi người bạn này.

- Ngoan, nói tôi nghe xem sao bỗng dưng anh lại như vậy?

- Cô đừng chết!

- Hả?

- Dù Châu có đối xử với cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện chết. Được không?

-A!

Không khó để nhận ra Long đang để ý chuyện gì. Triệu Gia Hân bật cười, thấy đứa trẻ này thật đáng yêu. Cô dịu dàng vỗ vào vai anh.

- Thôi nào, đừng quan trọng thế chứ, tôi chỉ nói đùa thôi mà. Tôi vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn chết sớm vậy đâu.

- Dù đùa cũng đừng nói đến chuyện xui xẻo như thế! Xin cô đó!

Cô đâu biết được chỉ vì lời nói đùa của cô đã khiến anh lo như thế nào, cái ý nghĩ đó của cô đã hại tim anh muốn nổ tung rồi.

Có gì đó không ổn.

Lời nói của Long đưa Triệu Gia Hân rơi vào trạng thái trầm mặc. Biểu hiện lo lắng trên mặt Long không phải vì Cửu Châu, anh cũng phá lệ mà nói với cô nhiều như vậy. Cô mím chặt môi, là một người nhạy cảm, linh tính đã mách bảo cho cô biết một điều:

-Long, anh thích tôi sao?

Cô không còn ở độ tuổi mơ mộng hay ngượng ngùng nữa. Chuyện gì cần thì phải nói rõ ràng, nhất là vấn đề tình cảm. Triệu Gia Hân không cảm thấy ngại khi chính miệng cô hỏi anh về vấn đề này. Cô chưa từng yêu ai nhưng không phải là cô không hiểu cảm giác yêu một người là gì. Có lẽ, tình cảm của Long dành cho có, chưa chạm đến ngưỡng của từ "yêu", anh đối với cô chỉ là thích, sự rung động nhất thời. Dù sao thì cô cũng phải hỏi rõ ràng. Với tính cách của Long, anh sẽ không tự nói ra cho cô biết, hoặc cũng có thể, chính anh không biết rõ cảm xúc của bản thân. Nếu anh không chịu mở lời, người chịu thiệt sẽ là Long, Tình cảm của một người dành cho một người không phải là trò đùa. Nếu không thể đáp trả tình cảm của đối phương, thì ít ra cũng phải cho người ta một câu trả lời thỏa đáng nhất, để cả hai bên không phải chịu nhiều tổn thương.

Tôi...

Bị cô nói trúng tim đen, bắt quả tang tại trận, Long nhất thời không biết làm gì. Anh ngập ngừng buông tay khỏi người cô.

- À, vậy là thật rồi.

Biểu hiện của anh quá rõ ràng, người khác nhìn vào sẽ thấy anh đang ngầm thừa nhận. Triệu Gia Hân gật gù, không còn nghi ngờ gì suy đoán của mình nữa. Cô cứ nghĩ Long là đứa trẻ không chịu lớn, không có cảm xúc nam nữ nên đã quá dễ dãi với anh. Ai bảo cô quên mất một điều rằng không có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ. Một phần là lỗi tại cô, Triệu Gia Hân đã vô tình khiến cho Long thích mình.

- Vậy thì đừng thích tôi nữa, có được không? Anh sẽ không được vui đâu.

Trước khi tình cảm đi quá xa, cô nên tự tay cắt đứt thì hơn. Thà tàn nhẫn ban đầu, còn hơn đau khổ về sau.

- Không.

So với Triệu Gia Hân, Long thẳng thắn hơn rất nhiều. Có tình cảm với một người không hề dễ, muốn cắt đứt tình cảm dành cho người đó thì càng khó hơn. Cô bảo anh rời khỏi cô, anh có thể. Bảo anh ngừng thích cô, tương lai sau này không biết thế nào, nhưng hiện tại Long không thể làm điều đó.

Ừ, nếu là anh thì tôi cũng không thể.

Cô có thể cảm thông được tâm tư của Long. Là cô thì cô cũng không thể, bảo cô đừng thích một người mà cô thích, có lẽ cái chết sẽ dễ dàng hơn.

- Anh thích tôi nhiều không?

-Ừm.

Long gật đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ chắc chắn.

- Xin lỗi, vì đã khiến anh phải thích tôi!

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Long, tâm trạng Triệu Gia Hân càng thấy nặng nề hơn. Tự hỏi tại sao bản thân cô không sớm nhận ra tình cảm của anh chứ. Người đàn ông này, cô thực sự không nỡ làm anh đau.

- Không phải lỗi tại cô.

Là do anh.

Anh biết thừa cô là người phụ nữ của Cửu Châu rồi mà vẫn đem lòng thích cô.

Tình yêu không có lỗi, lỗi ở chỗ đã chọn sai người để yêu.