Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 44




Edit: Lan Anh

Beta: An Hy+ Miêu Nhi

___

Nếu phân chia theo thể loại của Tấn Giang, thế giới lần này hẳn là điền văn sủng ngọt.

Nữ chính Giang Xu, vốn là một nữ sinh viên hiện đại. Ngày mười một tháng mười một, nàng ngoài ý muốn bị điện giật, sau khi tỉnh lại liền biến thành một tiểu cô nương nghèo đói ở nông thôn.

Gia đình nữ chính nghèo rớt mồng tơi, nhà chỉ có bốn bức tường. Phụ thân bị gãy chân trong khi săn thú rồi nằm ốm đau trên giường, mẫu thân lại yếu đuối nên không thể một mình gánh vác việc trong gia đình. Trong nhà một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, nhưng cứ ba ngày thì hai ngày không có gì ăn. Không nỡ nhìn hai đứa em trai gầy yếu đến nỗi sắp không nhận ra đây là một con người, tiểu cô nương chỉ vì cố gắng dành dụm ít đồ ăn nên cứ nhịn mãi, nhịn mãi, cuối cùng chết đói.

Giang Xu vốn dĩ là một nữ sinh lương thiện lại giàu lòng hảo tâm, biết tình huống trong gia đình hiện tại, nàng không khỏi chua xót, lại bởi vì nàng đã chiếm lấy thân thể đứa con gái nhà họ, nên quyết định sẽ báo đáp bọn họ cho thật tốt.

Sau đó, nàng liền phát hiện ra, bàn tay đào bảo trước khi nàng xuyên tới cũng cùng xuyên tới! Bàn tay vàng này làm Giang Xu sướng đến phát điên rồi!

Trong nhà không có lương thực?

Mua mua mua!

Trong nhà không có quần áo?

Mua mua mua!

Trong nhà không có gia vị?

Mua mua mua!

Cũng may, nàng còn nhớ rõ bản thân đang ở thời cổ đại, nên đều lén lút đi mua tất cả mọi thứ, vì nếu bị người ta phát hiện thì chắc chắn người nào cũng cho rằng nàng là yêu quái rồi bị thiêu chết. Dù sao thì phụ thân vẫn đang nằm trên giường, mẫu thân bán bánh bao, nên vào thành chọn mua đồ đều là trách nhiệm của trưởng nữ trong gia đình. Nàng nói gặp được người tốt giúp đỡ mình, người trong nhà cũng sẽ tin tưởng.

Sau khi sinh hoạt đã ổn định hơn, Giang Xu khởi nghiệp bằng việc bán bánh bao, lúc đầu chỉ buôn bán nhỏ, một thời gian sau phát triển thành một tửu lầu lớn và nổi tiếng khắp cả nước.

Nàng còn lấy ra từ bàn tay vàng của mình nào là cải trắng, ớt cay, khoai tây, bắp, khoai lang đỏ đang chờ thu hoạch, vừa làm cho kết cấu ẩm thực trong thế giới thêm phần phong phú, lại giải quyết được vấn đề lương thực của nhân dân, vậy nên nhân dân cả nước hết sức kinh ngạc. Hoàng thượng vô cùng biết ơn đại đức của nàng, lập tức phong nàng - một cô nương nông thôn làm huyện quận, lại ban thưởng thêm các loại đất phong, đất thưởng. Vì vậy, Giang gia lập tức trở thành một gia đình quyền quý, và những việc Giang Xu đã trải qua cũng đều trở thành một truyền kỳ trong câu chuyện của mọi người.

Khúc đầu, tiểu thuyết chỉ chăm chăm truyền đạt các đạo lý chân thiện mỹ đúng nghĩa điền văn: nữ chính chăm chỉ, cần cù, lương thiện, chí công vô tư, mặc dù có chút thánh mẫu nhưng cũng không thiếu sót cái gì. Chẳng qua sau khi nam chính xuất hiện, điền văn lập tức biến thành ngọt sủng trong nháy mắt.

Nam chính là thế tử Hoài Nam Vương, lòng dạ độc ác, lãnh huyết vô tình, thế lực ngầm không thể khinh thường. Tình cờ được nữ chính cứu, lập tức yêu cô nương "như ánh sáng mặt trời phá vỡ phòng tuyến trong lòng hắn" kia. Bởi chính hắn cũng có rất nhiều kẻ thù không cách nào tiêu diệt, hắn không dám giao trái tim yêu thương cho cô nương ấy để nàng bị kéo xuống vũng nước đục... nên hắn chỉ biết lùi về sau âm thầm bảo vệ nàng.

Hễ là ức hiếp nữ chính, kiếm chuyện với nữ chính hay những người nữ chính không đối phó được đều bị hắn lặng lẽ tiêu diệt. Tiểu thuyết này còn có một đống người vào bình luận, cái gì mà "Sủng ngọt", "Bạn trai quá tuyệt vời", "Nam chính v587"!

Lần này, người ủy thác của Văn Khanh tên là Vệ Văn Khanh, xuất thân từ Trấn Quốc Công phủ, tổ phụ là Trấn Quốc Công, phụ thân là nhất phẩm Tuyên Uy tướng quân, mẫu thân là trưởng công chúa triều đại đương thời. Vệ Văn Khanh chính là nữ nhi duy nhất của bọn họ, cũng là cô nương duy nhất trong Quốc công phủ. Lớn lên trong sự yêu chiều sủng ái từ nhỏ, là viên ngọc quý giá của toàn bộ Quốc công phủ. Chỉ là bởi vì ngoài ý muốn phát hiện ra bí mật của nữ chính mà cả gia tộc bị nam chính diệt khẩu, toàn bộ Trấn Quốc công phủ ngoại trừ trưởng công chúa ra thì không một ai may mắn sống sót.

Nguyện vọng của người ủy thác là bảo vệ thật tốt Trấn Quốc công phủ, bắt nam chính đền mạng.

Không hề đả động đến nữ chính, Văn Khanh suy nghĩ kế hoạch một chút. Có lẽ nên chọn bàn tay vàng tu tiên.

- --

Trong phủ Trấn Quốc Công, binh hoảng mã loạn.

"Mau, nước ấm!"

"Bà đỡ! Bà đỡ đến chưa?"

"Nhị gia, phòng sinh rất dơ bẩn, ngài không thể vào!"

"Tránh ra! Bên trong là thê tử của ta, hài tử của ta! Dơ bẩn chỗ nào?"

Tướng quân rảo bước đi vào, trong phòng vang vọng từng tiếng hét chói tai, mọi người vẫn vội vội vàng vàng như cũ. Sáng sớm tinh mơ, một tiếng khóc nỉ non vang ra từ phòng sinh.

"Chúc mừng nhị gia! Chúc mừng công chúa! Là một vị thiên kim!"

Mọi người trong viện chưa hết vui mừng lại đồng loạt kinh hô: "Nhìn ngoài sân kìa, còn chưa đến mùa xuân mà cây cối đã khai nụ rồi!"

"Xem kìa xem kìa! Cái cây hôm trước vừa bị sét đánh đã nảy mầm rồi!"

Cùng thời gian ấy, trong hoàng cung, mấy ngày trước, Nguyên Xương Đế phong hàn ốm đau nằm trên giường, đang mệt mỏi đi vào giấc ngủ, ông lại mơ thấy Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, đáp xuống Đại Chiêu, ban tặng nhiều điều tốt lành cho nhân dân, che chở vương triều của Triệu thị suốt trăm năm.

Việc này đến quan giải mộng cũng khó mà giải thích, nhưng Nguyên Xương Đế sau khi tỉnh lại vẫn nhớ rất kỹ, ngay cả giọng nói và nụ cười của Huyền Nữ cũng đều khắc ghi trong đầu. Điều này khiến cho Nguyên Xương Đế không hề nghi ngờ mà còn tin là thật, cao giọng cười lớn: "Tốt! Tốt lắm! Trời phù hộ Đại Chiêu ta!" Sau khi cười, thân thể quanh năm nằm triền miên trên giường bệnh như được thư giãn vài phần, vì thế Nguyên Xương Đế càng tin tưởng Cửu Thiên Huyền Nữ là có thật. Chỉ qua một giấc mơ, đối phương thậm chí còn mang đến cho ông cơ hội tiếp tục sống!

Ngay sau đó, một cung nữ chạy tới bẩm báo: "Bẩm báo bệ hạ, trưởng công chúa vừa mới sinh hạ một tiểu quận quân, cả hai mẹ con đều bình an."

"Tốt! Thưởng!" Nguyên Xương Đế vui sướng, bàn tay to vung lên chuẩn bị thưởng cho cháu gái vô số đồ vật!

Chần chừ một chút, cung nữ nói thêm: "Lúc đại công chúa hạ sinh tiểu quận chúa, trời đất xuất hiện dị tượng, trăm hoa đua nở, cây khô như gặp mùa xuân!"

Nguyên Xương Đế đang ngồi trên ngai vàng lập tức kinh ngạc nhìn xuống dưới: "Điều ngươi nói thật?"

Cung nữ gật đầu. Nguyên Xương Đế lại cười to thêm một trận: "Tốt! Tốt lắm! Truyền ý chỉ của trẫm, trời đất xuất hiện dị tượng chính là phù hộ cho Đại Chiêu ta! Sắc phong tiểu quận chúa là An Quốc quận chúa, ban quận chúa phủ, đất phong ở Giang Nam!"

Thánh chỉ vừa ban, cả triều ai ai cũng ngạc nhiên. Vừa sinh ra đã được phong làm quận chúa, tước hiệu lại còn là An Quốc! Đứa trẻ con tới máu dính trên tóc còn chưa rửa sạch, rốt cuộc An Quốc như thế nào? Càng kỳ quái hơn là ban đất phong, còn ở Giang Nam nữa chứ, quận giàu có và đông đúc bậc nhất cả nước! Hoàng Thượng không lẽ bệnh quá lâu nên hồ đồ rồi hả?

Một đám đại thần thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng tất cả đều bị Nguyên Xương Đế ngăn cản, dùng lý do là trời đất xuất hiện dị tượng, còn chuyện Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trong mơ ông vẫn chưa hề nói tới. Bởi vì ông sợ, cháu gái sẽ trở thành thỏi nam châm thu hút thù hận, trở thành mục tiêu của các quốc gia khác. Xung quanh Đại Chiêu còn có Man Quốc như hổ rình mồi, nếu cho bọn họ biết Cửu Thiên Huyền Nữ đầu thai thành cháu gái của ông, tới để che chở Đại Chiêu, chẳng lẽ bọn họ không phái người tới ám sát sao?

Văn Khanh nằm trên tã lót. Thánh chỉ vừa rồi nàng cũng nghe thấy, không uổng công nàng báo mộng khiến trời đất xuất hiện dị tượng, Hoàng Đế thế nhưng lập tức phong tước hiệu, còn ban cả đất phong. Có như vậy nàng mới có được một thân phận không tầm thường, về sau làm chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn.

Cha tướng quân cùng với mẹ công chúa bị dọa không nhẹ, Triệu Oản hơi chau mày, nàng vừa mới sinh nở xong nên khuôn mặt tràn đầy lo lắng và có phần tái nhợt, ôm tiểu nữ nhi đang ngủ ngon lành vào lòng, nói: "Hoàng huynh rốt cuộc là có ý gì? Trời đất xuất hiện dị tượng cũng không đủ để huynh ấy ban một đặc ân lớn như vậy, ta sợ trong đó có âm mưu......"

Vệ Đông Dương làm sao không lo lắng, nhưng thê tử mới vừa mới sinh, thân thể rất suy nhược, vì vậy hắn không dám biểu lộ ra, chỉ cười nói: "Sợ cái gì, trời sập xuống đã có ta đỡ. Bảo bối nhà chúng ta là cháu ngoại của Hoàng Thượng, nàng lại là muội muội ruột của hắn, hắn làm sao có thể hại hai người được? Có lẽ là hắn cũng đang mong có cháu ngoại, trùng hợp đứa trẻ này lại được trời đất ban phúc nên mới vui sướng như vậy thôi!"

Nói xong, hắn ôm hài tử ở trong lòng Triệu Oản, cẩn thận hôn, tấm tắc bảo lạ: "Nhìn con gái của ta xem, vừa sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trắng hồng, không hề giống mấy đại ca nó một chút nào!"

Vệ Đông Dương chuyển đề tài, Triệu Oản cũng rời sự chú ý đi, dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn con gái của mình: "Nói cái gì đó? Mới sinh ra hài tử nào cũng đều nhăn nhúm rúm ró cả, lớn lên một chút là đỡ. Văn Thành không phải cũng như vậy sao?"

"Vẫn không xinh đẹp bằng con gái ta!"

......

Trấn an thê tử xong, Vệ Đông Dương lập tức bước tới thư phòng của Trấn Quốc Công, đại ca Vệ Đông Bình cũng ở đó, nhưng ba người bọn họ cũng không biết phải bàn bạc điều gì. Tiệc tắm rửa ba ngày cho An Quốc quận chúa cũng chưa làm, chỉ nói rằng thân thể của hài tử yếu đuối không thể làm bừa.

Không ít người thầm cười trong bụng khi thấy người gặp họa. Được Hoàng Thượng sủng ái thì thế nào? Tiểu hài tử yếu đuối thế này, liệu có thể sống qua được tám ngày? Vốn dĩ cũng bởi hành động của Nguyên Xương Đế lần này mà thế lực ngầm cuộn trào mãnh liệt khắp nơi cũng đều an tĩnh lại, bọn họ dự tính quan sát thêm rồi mới tính tiếp.

Văn Khanh mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ trong cơ thể trẻ con, không lãng phí thời gian mà tranh thủ tu luyện. Nhờ vậy, nàng có thể nhìn rõ mọi việc ở Trấn Quốc công phủ, trong phủ có chuyện gì đều không thể qua được ánh mắt nàng. Chẳng qua Trấn Quốc công phủ là một gia đình trong sạch hiếm có, chuyện xấu xa tai ác cực kì ít.

Rất nhanh đã đến tiệc đầy tháng! Tắm rửa ba ngày có thể bỏ nhưng tiệc đầy tháng thì không thể, Văn Khanh bị một lũ người ngắm nghía, thậm chí chạm tay chạm chân, bởi ai ai cũng mong mỏi được gặp An Quốc quận chúa trong truyền thuyết một lần, người nhà muốn thoái thác cũng không được.

Văn Khanh không thèm để ý, vẫn cư xử bình thường, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, dám hại nàng? Kiếp này không có cơ hội đâu!

:> Áu T^T Mọi người nhanh quá, lần này 70 votes nha:>