Cưỡng Tình

Chương 4: Gặp lại




Sau khi quay xong << Hấp dẫn khó tả >>, Lỵ Hương như ngựa không vó muốn đưa Minh Mị vào một đoàn phim khác ngay lập tức.

Nhân vật khách mời lần này cô diễn chính là bộ phim trinh thám phá án hôm trước, một nhân vật trong phim ra nước ngoài phá án, Minh Mị xuất hiện trong cảnh này, giúp nhân vật đó giao tiếp với cảnh sát hình sự quốc tế.

Nhân dịp cuối tuần trước khi tiến tổ, cô muốn tìm hiểu về nghề cảnh sát hình sự, dù chỉ là khách mời, nhưng cô phải làm tốt.

Có điều, cuối tuần cô phải đến nhà Diêm Thần rồi, thật ra kiếp trước ông bà Diêm đều hết lòng yêu thương cô.

Nhưng mà, cô đặt tất cả tâm tư lên người Diêm Thần, mỗi lần cãi nhau long trời lở đất với Diêm Thần, cô đều không có tâm trạng đi gặp ba mẹ anh.

Minh Mị dậy thật sớm đi đến biệt thự nhà họ Diêm, ở thành phố B tấc đất tấc vàng, biệt thự nhà họ Diêm là một tòa nhà cổ kính, đình viện chạm khắc tinh xảo ẩn dật giữa nội thành náo nhiệt, bên ngoài là hàng rào dây thường xuân dày đặc và cây xanh. Trước đây ba Diêm mẹ Diêm không ở chỗ này, lúc chưa về hưu hai người ở khu nhà cũ của ông cụ Diêm, chẳng qua là nhà cũ tồn tại nhiều năm, hoàn cảnh sống không còn thoải mái dễ chịu nữa. Thời tiết ngày càng nóng bức, Minh Mị lái xe thẳng tới biệt thự nhà họ Diêm, vừa vào cổng bầu không khí đã tốt hơn hẳn, nền nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài một chút, thiên nhiên đông ấm hè mát.

Cô mang đến cho mẹ Diêm lá bùa bình an xin ở một ngôi chùa hương khói cực vượng, cho ba Diêm một bộ cờ vây làm bằng ngọc. Thật ra ba mẹ Diêm không thiếu thứ gì cả, bây giờ là thời gian an hưởng tuổi già, từ trước đến nay Minh Mị vốn là người giỏi ăn nói, mới đến không bao lâu cô đã làm mẹ Diêm cười không khép miệng được.

Lúc Diêm Thần nhìn thấy Minh Mị, cô đang cười hết sức sáng lạn.

Trên người cô là chiếc váy lụa dài màu lam, phối hợp với giày Prada mùa xuân gót thấp, mái tóc xoăn tự nhiên buông xõa trên vai, trên cổ tay trắng như tuyết là chiếc vòng ngọc thanh lịch, tự nhiên phóng khoáng, dịu dàng đoan trang, nhưng lại không thể che giấu vẻ gợi cảm mê người.

Tối qua Diêm Thần liên lạc với Minh Mị, chuẩn bị sáng nay hai người cùng đi, không ngờ trong đơn vị xảy ra việc gấp, cũng may anh nhận được tin nhắn của Minh Mị, cô nói sẽ tự đến trước.

"Mẹ."

Là giọng Diêm Thần.

"Tiểu Thần, cuối cùng cũng trở về, về trễ chút nữa thôi là mọi người không chờ con ăn cơm đâu, chỉ có Mị nhi tốt, mới sáng sớm đã đến thăm mẹ." Mẹ Diêm quan sát con trai đã lâu chưa về nhà, tuy ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng bà rất vui vẻ, nhất là khi con trai nghĩ thông suốt, đồng ý cưới Minh Mị.

Có thể nói ba mẹ Diêm chứng kiến quá trình trưởng thành của Minh Mị, mẹ Diêm rất thích cô con gái nhỏ của nhà họ Minh, nhìn cô từ một cô bé thơm mùi sữa tuyết trắng đáng yêu biến thành thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, bà còn nghĩ không biết thằng nhóc nào có phước lấy được Minh Mị, có trời mới biết, thằng nhóc thối nhà bà may mắn cỡ nào mới được lọt vào mắt xanh Minh Mị, có lẽ là do ngày lễ tết bà thắp không ít nhan đèn cầu phúc.

Minh Mị đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm với mẹ Diêm, cô nào biết lúc đang nói chuyện thì Diêm Thần đã về đến.

Cô cố gắng kiềm nén cơn đau âm ỷ từ đáy lòng, ban đầu cô còn cho rằng mình có thể lạnh nhạt một chút, nhưng còn chưa kịp tự giễu, cô đã phải cố hết sức bình tĩnh nhìn về phía Diêm Thần.

Anh vẫn đẹp trai như vậy, mày kiếm, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, ngũ quan lập thể thâm sâu, bộ tây trang màu đen đơn giảm làm nổi bật dáng người cao thẳng của anh, toàn thân anh tỏa ra khí chất thanh lãnh, chỉ cần anh đứng yên nơi đó, suýt chút nữa tim cô đã rung động.

"Anh đã đến rồi." Cô lên tiếng.

"Ừ." Chỉ một chữ đơn giản, tựa như cảm tình cằn cỗi anh dành cho cô.

Lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại, rõ ràng thực tế chỉ mới ba tháng mà chứ như cách một đời.

"Tiểu Thần, còn không mau tới đây ngồi, đứng ngẩn người ở đó làm gì?" Mẹ Diêm nhìn con trai đã kết hôn mà vẫn còn ngu ngơ, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cảm nhận được Diêm Thần đang tới gần, Minh Mị đơ người ngồi trên ghế sofa bằng gỗ lim, cô quay mặt sang chỗ khác, che giấu từng đợt đau nhức trong lòng không để lại dấu vết.

"Con đó, trốn biệt trong đơn vị suốt mấy tháng trời." Mẹ Diêm nhìn con trai mình, trông dáng vẻ của bà là đang muốn đòi lại công bằng cho con dâu. Vừa rồi bà không hỏi rõ Minh Mị, nhưng lần này hai đứa không tới cùng nhau, hơn nữa, vừa nhìn thấy Diêm Thần Minh Mị đã có vẻ khác thường, bà cũng biết mới tân hôn, song thời gian đôi vợ chồng trẻ ở chung nhất định không dài.

Nghe mẹ Diêm đột ngột nói thế, Minh Mị cũng ngạc nhiên, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Đêm tân hôn cô uống say bí tỉ, nguyên nhân là do Diêm Thần đến cục dân chính đăng ký xong thì bỏ cô lại một mình, mà trong ba tháng hai người không gặp mặt, "Ngôi nhà" kia, chỉ sợ Diêm Thần cũng chưa từng trở về...

Bây giờ mẹ Diêm nói như vậy, chẳng khác nào cô tố cáo anh trước.

"Mẹ, Diêm... A Thần, chủ nhật nào anh ấy cũng trở về với con." Minh Mị cảm thấy nếu nói mỗi ngày thì có vẻ dối trá quá, nói như vậy đã ngầm giải thích bản thân cô không tố cáo anh, lại còn có thể khiến mẹ Diêm an lòng.

"Mị nhi, con không cần nói dối bao che cho nó, con người nó y như ba nó vậy, chỉ cần làm việc là không còn nhớ gì đến ở nhà."

Đột nhiên bị điểm tên, ba Diêm âm thầm thở dài thườn thượt, ông từ ngoài sân đi vào rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ Diêm.

"Vợ à, lúc dạy con trai đừng nhắc đến anh, lòng dạ anh thế nào em còn không rõ sao?"

Minh Mị nào biết khi không lại có thể ăn được thức ăn chó từ ba Diêm, người lúc nào cũng nghiêm túc chứ.

Cô len lét nhìn Diêm Thần, không ngờ đúng lúc chạm phải ánh mắt anh, đôi mắt sáng ngời của anh vẫn lạnh lùng như vậy.

Diêm Thần vẫn giữ im lặng, toàn bộ quá trình đều thật an tĩnh nghe mọi người nói chuyện, Minh Mị cũng thầm bối rối một chút rồi vui vẻ trở lại.

Thật ra, trước khi gặp lại Diêm thần, cô vốn tưởng rằng cô có thể buông tha sạch sẽ, song đến khi nhìn thấy Diêm Thần, cô chợt phát hiện, thích một người nhiều năm như vậy, muốn hoàn toàn buông bỏ, phải cần thời gian.

Không thể nói là đào binh trên chiến trường tình yêu, dù sao Diêm Thần chưa từng thích cô, chẳng qua cô chỉ buông tha cho tình yêu hèn mọn, được ăn cả ngã về không mà cô từng cố chấp theo đuổi ngày xưa.