Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 1: Tôi yêu anh ấy




Đôi khi muốn nhìn thấy anh ấy bằng đôi mắt của mình, không qua bất cứ lời lẽ của ai khác. Đôi khi muốn chạm tay lên khuôn mặt điển trai kia rồi nói rằng tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào. Đôi khi ước rằng anh ấy yêu mình nhiều như cái cách mình yêu anh ấy vậy...

Tôi nghe người ta kể rằng anh ấy đẹp trai lắm, cũng nghe kể rằng tính tình của anh ấy rất dịu dành, đối xử với người khác vô cùng chu đáo và lịch thiệp. Đôi lúc còn làm từ thiện giúp đỡ những người gặp khó khăn trong cuộc sống nữa đấy...

Mỗi lần nghe người ta kể về anh ấy, tôi đều cảm thấy vui vẻ và tự hào, muốn nói với họ rằng anh ấy là người đàn ông mà tôi yêu nhất trên đời. Tôi cũng muốn khoe khoang anh ấy với người khác, nhưng ngay cả khuôn mặt của anh ấy trông như thế nào tôi còn chẳng biết...

Tuy anh ấy luôn vui vẻ với những người xung quanh như vậy, nhưng tôi không hiểu sao cứ mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi lại khóc một cách bi thương như thế. Tôi cũng an ủi anh ấy nhiều lắm nhưng anh ấy vẫn khóc...rồi lại tự trách móc chính bản thân mình là kẻ tồi tệ khi không chăm sóc tốt cho tôi...

Đó không phải điều tôi muốn anh ấy làm, nhưng dù đã cố khuyên răn anh ấy cũng chẳng chịu nghe. Tôi đành mặc kệ anh ấy vậy, dù sao anh ấy khóc chán rồi cũng lại nói yêu tôi...

May mắn sao anh ấy cũng yêu tôi nhiều như cái cách tôi yêu anh ấy ba năm về trước. Ngoài tôi ra, anh ấy từ chối rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp khác, họ thậm chí còn trẻ đẹp hơn cả tôi nhưng anh ấy không hề để họ vào mắt...

Bẵng đi một thời gian dài sau đó, tôi nghe được tin anh ấy muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, dường như là thiên kim tiểu thư của hào môn thế gia nào đó. Tôi cư nhiên rất vui vì cuối cùng anh ấy sẽ hạnh phúc...

Nhưng không hiểu sao trái tim tôi lại nhói lên từng hồi đau đớn thế này. Bây giờ đến lượt tôi khóc rồi đây...

Vốn tưởng bản thân rộng lượng nhưng hóa ra tôi mới chính là kẻ ích kỉ nhất trong mối quan hệ này. Vốn tưởng rằng chỉ cần anh ấy hạnh phúc thì tôi cũng vui vẻ. Vốn tưởng rằng anh ấy sẽ mãi khóc cùng tôi...

Nghĩ kĩ lại thì tôi cũng từng được gả cho anh ấy một lần, nhưng lần đó chỉ là chúng tôi không hề tự nguyện. Ngay cả trên khán đàn cũng chỉ có một mình tôi mặc áo cưới trắng chờ đợi chú rể của mình...nhưng anh ấy lại không đến...

Nhưng hôm nay thì khác, người đàn ông tôi yêu đang rất hạnh phúc trên khán đài cùng cô dâu của anh ấy.

Tuy anh ấy có cô dâu mới rồi nhưng sáng nào cũng đến thăm tôi, thậm chí còn mua một bó hoa diên vĩ rất đẹp. Anh ấy không còn khóc lóc tự trách bản thân nữa nhưng lại nói xin lỗi tôi...rõ ràng ngay từ đầu tôi nào dám trách anh ấy cơ chứ...

Nhưng buồn thay, rất lâu rồi anh ấy vẫn chưa đến thăm tôi...chưa mua cho tôi một bó diên vĩ mới...chưa đến khóc với tôi...và chưa đến nói yêu tôi thêm một lần nào nữa...

Tôi thầm nghĩ chắc anh ấy bận chuyện công việc quan trọng hay phải chăm lo cho gia đình mới. Tôi cứ ngây ngốc chờ đợi hình bóng quen thuộc xuất hiện một lần nữa với bó hoa diên vĩ xinh đẹp trên tay...

Cuối cùng cũng đến một ngày mùa đông lạnh giá, tuyết đầu mùa trắng xóa phủ khắp chỗ ở của tôi. Một lần nữa trong cuộc đời tẻ nhạt này, tôi đã được anh ấy ôm vào lòng...