Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 436




Quả nhiên là cha con một lòng!

“Đại nhân cảm thấy sao rồi?” Mọi người xung quanh lo lắng đề phòng thay. cho Hoa Quân Dương, sợ viên đan dược kia sinh ra phản ứng phụ.

“Hừ!” Bác sĩ Trần tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Hay lắm! Ông không tin tôi hả, để tôi xem ông uống đan dược vào rồi sẽ có hiệu quả như thế nào? Có phải là lập tức khỏe ngay giống như con trai ông hay không?”

“Bác sĩ Trần, nếu lát nữa cha tôi thật sự khỏi hẳn thì sao?” Hoa Quốc Đống không nhịn được mà cãi lại.

“Nếu đan dược của cậu hay đến như thế, vậy những năm học y của tôi xem như vô dụng, tôi đi nhận cậu làm thầy luôn cho rồi!” Bác sĩ Trần tức giận nói.

“Tôi không dám đâu!” Hoa Quốc Đống cười cười rồi nói: “Có điều, viên đan dược kia thật sự hay như vậy đấy, nếu không đám người bệnh viện trung ương các ông cũng sẽ không ra giá trên trời để mua đơn thuốc từ trong tay sư phụ tôi.”

Cái gì? Bệnh viện trung ương muốn mua đơn thuốc?

“Cậu nói đùa cái gì vậy?” Bác sĩ Trần khinh thường cười lạnh: “Bệnh viện trung ương chúng tôi muốn đơn thuốc gì mà không có, sao lại đi mua đơn thuốc của một tên lang băm?”

Bác sĩ Trần luôn tự hào về bệnh viện trung ương, tất nhiên là không tin tưởng lời nói của Hoa Quốc Đống.


“Nếu ông muốn biết chuyện này thì trở về hỏi giám đốc Khang của các ông đi!” Hoa Quốc Đống cười lạnh: “Bởi vì không mua được đơn thuốc, mà nói hợp tác cũng không xong, giám đốc Khang của các ông thậm chí còn tuyên bố phong sát sư phụ tôi, không cho đan dược bán ra bên ngoài.”

“Cái gì Nghe vậy, bác sĩ Trần nhíu chặt mày hơn nữa.

Ông ta vừa định phản bác thì chợt nhớ tới dạo gần đây, các đồng nghiệp trong bệnh viện trung ương dường như đang bàn tán về một loại thuốc thần có thể chữa đủ bệnh nào đó.

Nghe nói căn bệnh kì lạ của vợ chiến thần Thanh Châu được chữa khỏi nhờ uống viên đan dược kia.

Bác sĩ Trần nói thầm: Nhưng mà tôi nhớ bọn họ nói là viên đan dược kia do bộ tài chính đưa tới mà?

Ừ, phải rồi, là đan dược của bộ tài chính, chắc chắn là không hề liên quan gì đến vị sư phụ trong miệng thằng nhãi Hoa Quốc Đống.

“Hừ!” Bác sĩ Trần hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cho dù bệnh viện trung ương chúng tôi muốn mua thuốc thần, thì cũng phải mua từ trong tay danh y, sao có thể mua từ trong tay bọn lang băm được chứ? Cậu đừng có dát vàng lên mặt vị sư phụ bịp bợm kia của cậu!”

“Để tôi xem lát nữa bệnh của cha cậu nặng thêm rồi cậu phải làm sao!


Bác sĩ Trần còn chưa nói xong thì Hoa Quân Dương nằm trên giường bệnh đột nhiên ôm bụng rên đau, vừa mở miệng ra là khụ máu đen, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

“Đại nhân!”

“Ông thế nào rồi?”

“Bác sĩ Trần, ông mau lại xem đại nhân nhà tôi đi!”

Mọi người xung quanh cuống quít nhờ bác sĩ Trần giúp đỡ.

Bác sĩ Trần thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ mọi thứ đều không nằm ngoài dự đoán của mình.

“Hừ, tôi nói rồi mà, uống sai thuốc rồi, bệnh tình nặng thêm, cũng phải đi làm phiền tôi đấy thôi!”

Bác sĩ Trần đi lên định bắt mạch để xem tình huống cụ thể... “Không cần đâu!”

Có điều, Hoa Quân Dương lại giơ tay ngăn lại ý tốt của bác sĩ Trần. N

“Cánh tay của tôi... lành rồi

Nhìn thì thấy cánh tay đẩy bác sĩ Trần của Hoa Quân Dương chính là cánh tay phải bị thương nặng, không còn chút sức lực kia.