Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 140




Cái gì?

Diệp Lâm vừa dứt lời, dù là bên đối phương hay là bên ta đều thay đổi vẻ mặt.

Có điều, lần này tình thế đã thay đổi, đến lượt hai anh em nhà họ Mã và Hà trai chủ giật mình sợ hãi, còn đám người Triệu Uyển Đình thì thấy được hi vọng, mừng rỡ như điên.

“Không hổ là anh hùng, thế mà lại không trúng chiêu! Ha ha... lần này được cứu rồi!” Hoa Quốc Đống kích động, khen ngợi liên tục, vẻ ngưỡng mộ với Diệp Lâm ở trong mắt càng thêm đậm.

“Hay lắm!” Trong mắt Vương Phàm cũng có vẻ vui sướng khó che giấu. Ông ta nghĩ thầm quả nhiên là mình không nhìn nhầm người, thành tựu trong tương lai của cậu ta là không thể đo lường.

“Diệp tiên sinh, hóa ra là anh không sao cả.” Trong mắt Triệu Uyển Đình cũng tràn đầy vui mừng.

Tên cầm đầu nhà họ Mã vừa nổi giận khi em trai mình bị giết ngay trước mắt mình, vừa giật mình khi Diệp Lâm tránh được tác dụng của nhuyễn cốt tán.

Rốt cuộc thì trong không gian nhỏ hẹp thế này, trừ khi đối phương vẫn luôn nín thở, nếu không thì sao có thể không trúng chiêu?

“Sao mày... sao mày không trúng độc?” Tên cầm đầu nghĩ mãi không hiểu: “Sao có thể chứ?


Chẳng lẽ thăng nhãi này cũng uống thuốc giải trước khi đến đây giống như mình?

Nếu vậy thì lại có thêm một vấn đề... Sao đối phương có thể biết trước mình sẽ dùng nhuyễn cốt tán để mà chuẩn bị sẵn chứ?

Tên cầm đầu nghĩ trăm lần không ra.

Gã không biết Diệp Lâm có một vị sư phụ là Dược Vương. Dưới sự rèn luyện của Dược Vương, thân thể Diệp Lâm có thể che chắn mọi loại độc.

Đừng nói chỉ là nhuyễn cốt tán, cho dù là hạc đỉnh hồng, đoạn tràng thảo, thì cũng sẽ không có một chút tác dụng nào.

Ai cũng cho rằng Diệp Lâm có chuẩn bị sẵn trước khi đến.

Thực tế thì từ đầu đến cuối, Diệp Lâm chẳng hề để ý gì cả, bởi vì thủ đoạn gì với anh cũng là vô dụng.

“Tao hỏi lại lần nữa, rốt cuộc bọn mày có hàng thật hay không?” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tao cũng không có nhiều kiên nhẫn!”


Nghe vậy, hai người nhà họ Mã vừa tức giận vừa sợ hãi.

Đến tận lúc này rồi mà thăng nhãi kia còn so đo dược liệu thật giả? Đã vậy còn muốn hàng thật?

“Nhãi ranh, tao thấy mày muốn chết lắm rồi!” Tên cầm đầu rút đao trên eo ra, lên tiếng gọi: “Thằng Ba, lên, lên băm thằng nhãi này!”

Trong mắt bọn họ, Diệp Lâm chỉ là một thằng nhãi ranh, khá là dễ đối phó.

Chỉ cần Vương giáo đầu không ra tay, thì cục diện hiện nay không thể nào thay đổi được.

“Anh hùng, cẩn thận!” Thấy hai người khí thế mạnh mẽ, vung đao lao về phía Diệp Lâm, Hoa Quốc Đống không nhịn được bắt đầu căng thẳng.

Chỉ có Vương Phàm là cực kì bình tĩnh. Rốt cuộc thì tại đây, chỉ có một mình ông †a là từng đánh nhau với Diệp Lâm, và biết sự đáng sợ của Diệp Lâm.

Đám ăn hại kia đối mặt với Diệp Lâm, mới là xui xẻo hơn đối mặt với chính mình. Tiếc là bọn chúng chọn sai đối thủ rồi. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Khoái đao của anh em nhà họ Mã lao nhanh như tia chớp về phía đỉnh đầu Diệp Lâm.

Hai người họ tung hoành núi Trường Bạch hơn mười năm, nếu không có chút năng lực thì sao dám càn rỡ như thế.

Tiếc rằng lần này bọn chúng phải đối mặt với một sự tồn tại mà bọn chúng không thể nào tưởng tượng được.