Như thói quen, Nhan Tịch đưa tay ra.
Sau đó, cậu được Lam Cẩn ôm vào lòng.
Mùi hổ phách nồng đậm lập tức bao phủ lấy cậu, mùi pheromone của Alpha khác trên người Nhan Tịch nhanh chóng bị lấn át hoàn toàn.
Nhan Tịch ôm cổ Lam Cẩn, để cằm tựa lên bờ vai rộng lớn của anh, thoải mái đón nhận lấy pheromone của anh, cả người cũng trở nên lười biếng.
Cậu kể cho Lam Cẩn nghe từng người mình gặp ở bữa cơm hôm nay.
Sau khi nghe xong thì Lam Cẩn khá kinh ngạc, hắn không ngờ Tạ Hàm Dật lại tìm đến Nhan Tịch. Cho nên hỏi cậu. "Vậy Tịch Tịch thấy sao?".
Nhan Tịch nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình. "Thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn gì, Tạ Hàm Dật cũng đã xin lỗi chân thành như vậy, em thấy chúng ta cũng không nên tiếp tục quá đáng với cậu ta, hiện tại cậu ta trông cũng đáng thương lắm ——!!".
"Ừ, Tịch Tịch muốn là được". Lam Cẩn yêu chiều cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của Nhan Tịch. Giọng nói trầm ấm dịu dàng. "Nhưng hai anh em nhà họ Trương không phải người tốt, sau này đừng nên giao du nữa!".
Nhan Tịch ngoan ngoãn gật đầu. "Trương Quyền kia thật sự nhìn không giống người tốt, nhưng mà anh trai ta thì lại khác. Ngoại hình đẹp, nói chuyện cũng hợp lắm!".
Lam Cẩn nhìn Nhan Tịch đỡ lời cho một người đàn ông xa lạ, hơi bất mãn ôm lấy cái đầu xù xù hôn thật sâu, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở quyện vào nhau, không khí dần dần nóng lên.
Khi Nhan Tịch hoàn hồn thì đã bị Lam Cẩn đè trên sofa.
Đôi mắt xám hơi tối đi, Lam Cẩn đưa tay lên tháo cặp kính vàng trên mặt xuống, vẻ đẹp trai không che giấu lập tức lộ ra. "Người đàn ông đó có đẹp trai hơn tôi không?".
Nhan Tịch: "....".
Cậu không phải là người hoa si*, nhưng mà Lam Cẩn quá mức đẹp trai. Dù nhìn bao lần cậu cũng mê mẩn hết!
[* Hoa si: Mê những thứ đẹp!]Với câu hỏi của anh, cậu lắc đầu trong vô thức. "Không đâu, hay là anh tự mình gặp đi!".
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Lam Cẩn hài lòng cúi người hôn lên nốt ruồi lệ ở trên má cậu. Vẻ mặt đầy trìu mến, dịu dàng tràn đầy đáy mắt.
"Tịch Tịch, sau này trong mắt em chỉ chứa mình tôi thôi nhé!".
"Tôi rất thích Tịch Tịch!".
"Thích nhất trên đời!".
Lời thổ lộ của Lam Cẩn nghe vừa chân thành vừa thâm tình.
Nhan Tịch nghe mà thấy trái tim rung động vô cùng.
Khoảnh khắc này, cậu dành hết sự yêu thương và tin tưởng trao cho người đàn ông này.
Cứ ngỡ bọn họ là mối lương duyên ông trời tác hợp, ngờ đâu chỉ là mưu kế được bày tính kĩ càng. Thứ mà cậu cho là duyên phận, thật ra từ đầu đến cuối đều là do người kia trăm phương ngàn kế, thủ đoạn không lường, làm mọi cách để dẫn dụ cậu bước chân vào nhà giam.
Lam Cẩn đã tạo ra một lồng giam tuyệt đẹp, có xiềng xích chắc chắn. Bịt mắt cậu lại, nắm lấy bộ phận quan trọng nhất là trái tim cậu, để trói chặt cậu lại bên mình.
Mà cậu —— một kẻ ngu ngốc! Từ đầu đến cuối bị vây trong bóng tối, từ đầu đến cuối chẳng mảy may nghi ngờ gì mà tự nguyện bị giam cầm.
Chiếc lồng mà Lam Cẩn tạo ra vì cậu, quá ấm áp cũng quá chân thật. Mọi thứ dù giả tạo nhưng lại đẹp đẽ đến thế, cho nên khi Nhan Tịch quay lại với thực tế cậu đã không thể chấp nhận được sự thực này.
Mãi cho đến khi sự thật đẫm máu xuất hiện trước mắt mình, Nhan Tịch mới biết mình ngu ngốc ra sao khi để anh nắm lấy trong bàn tay chơi đùa.
-
Sau khi Nhan Tịch chấp nhận lời xin lỗi của Tạ Hàm Dật, Lam Cẩn cũng rút lại lệnh phong sát của mình.
Sau đó, Tạ Hàm Dật cũng từ từ xuất hiện trước mắt công chúng, chuyện này xem như hoàn toàn được giải quyết.
Cho dù là Tạ Hàm Dật hay Trương Quyền thì Nhan Tịch cũng chỉ coi như người qua đường trong cuộc đời mình mà thôi, cũng không để ý đến mấy chuyện đó. Cho nên hai tháng sau khi gặp Trương Quyền, cậu phải mất một lúc suy nghĩ mới nhớ mình có biết một người như vậy.
Nguyên nhân là căn nhà mà cậu thuê chung cùng Dung Tước sắp hết hạn hợp đồng, cậu dọn ra ngoài không lâu thì Dung Tước cũng rời đi luôn. Hai người họ cũng không có ý định tiếp tục gia hạn hợp đồng thuê nhà, nên đã hẹn chủ thuê cuối tuần đến tận nơi để nhận lại nhà, tiện cho cả đôi bên.
Sáng sớm, Nhan Tịch lái xe điện qua, sau đó Dung Tước đã lâu không gặp cũng chạy tới, hai người cùng nhau về lại chỗ thuê cũ của bọn họ.
Ngay khi vừa đến cổng khu chung cư, Nhan Tịch đã nhìn thấy Hứa Vi đang bị một người đàn ông to béo làm phiền.
Người đàn ông to béo nắm lấy tay Hứa Vi, trông vẻ mặt cô rất không tình nguyện, thế mà người kia vẫn sống chết muốn kéo cô đi.
Vẻ mặt Hứa Vi hoảng sợ, hai mắt đỏ hoe.
Làm ra chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt, nếu là bất cứ ai nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ không chịu nổi, huống chi Hứa Vi lại là đồng nghiệp của cậu nữa chứ!
Nhan Tịch vừa dừng xe điện thì cũng không nghĩ nhiều, đến gần hơn một chút thì lập tức ngửi thấy một mùi tanh tưởi, ghê tởm đến buồn nôn.
Cậu nhận ra đây là pheromone của Alpha, cho nên sắc mặt ngay lập tức thay đổi. Pheromone Alpha nồng đậm như vậy, không biết là đã phát ra bao lâu rồi. Đối với một cô gái là Beta bình thường cũng đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, huống chi Nhan Tịch và Dung Tước là Omega. Chẳng trách sắc mặt Hứa Vi lại xấu đến như vậy.
Ý đồ xấu xa của người đàn ông này rất rõ ràng.
Cậu vội vàng chạy lên phía trước, túm lấy tay người đàn ông đang giữ lấy tay Hứa Vi. "Anh đang làm gì vậy hả?".
Dung Tước cũng bước lên phía trước, kéo Hứa Vi lại bảo vệ ở sau lưng.
Nhan Tịch nhìn người đàn ông trước mặt một cách đầy cảnh giác. Gương mặt gã ta núng nính thịt, mặc dù pheromone của gã rất ghớm nhưng dù sao cũng là Alpha, một Omega như cậu cũng bị ảnh hưởng đôi phần. Cho nên Nhan Tịch cũng không muốn nhiều lời với gã ta, liếc nhìn Dung Tước một cái, Dung Tước lập tức hiểu ý đưa Hứa Vi vào trong.
Người đàn ông kia nhìn thấy Hứa Vi được đưa đi, đương nhiên là gã ta không chịu, muốn tiến lên ngăn cản.
Nhan Tịch chịu đựng cảm giác buồn nôn, lên tiếng cảnh cáo. "Thả pheromone nơi công cộng là phạm pháp, anh có biết không? Nếu anh còn làm vậy, tôi sẽ gọi cảnh sát đó".
Đối với lời cảnh cáo của Nhan Tịch, người đàn ông to béo không những không sợ mà còn hống hách tức giận vì cậu lo chuyện bao đồng. Gã chỉ tay vào mặt Nhan Tịch, chửi bới loạn cả lên. "Mày là ai? Muốn ngăn cản chuyện tốt của ông đây, muốn chết hả? Mày biết ông đây là ai không? Mày ———!!".
Hai người sững sờ nhìn nhau.
Sau khi người đàn ông nhìn rõ dáng vẻ của Nhan Tịch, ánh mắt liền phát sáng. "Cậu là Nhan Tịch?".
Đầu óc Nhan Tịch phải ngừng hoạt động một lúc, mới nhớ ra được người này là ai.
Trương Quyền —— hai tháng trước từng cùng nhau dùng bữa!
Sau khi Trương Quyền nhận ra Nhan Tịch, thái độ của gã lập tức thay đổi. Gương mặt mập mạp lập tức nở nụ cười. "Tôi là Trương Quyền, trước đây từng ăn cơm với anh đó".
Ấn tượng trước đây của Nhan Tịch dành cho Trương Quyền không mấy tốt đẹp, cho nên lúc cậu nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của gã thì thờ ơ đáp. "Xin chào".
"Nếu đã là chỗ quen biết thì thôi coi như không có chuyện gì đi nhé, chỉ là hiểu lầm cả.....". Rồi lại sợ Nhan Tịch hiểu lầm, cho nên gã bổ sung. "Ban nãy là Hứa Vi, đối tượng xem mắt mà người nhà sắp xếp cho tôi. Mặc dù điều kiện gia đình cô ấy không tốt lắm, nhưng tôi cũng không phải kiểu người vô tâm gì, cho nên cũng muốn tìm hiểu sâu hơn. Nhưng người này cứ một hai nhất quyết nói chúng tôi không hợp nhau, cho nên tôi mới làm thế. Cậu nói thử xem, là cậu thì cậu có chịu nổi không?".
Nhan Tịch: "....".
Nếu là tôi, tôi cũng không mặt dày đến mức bị từ chối còn cố đeo đám như thế!
"Bây giờ những Beta và Omega nữ ai cũng như nhau cả, cứ giả vờ thanh cao bên ngoài nhưng thực tế thì bọn họ mới là những người trụy lạc và lăng nhăng nhất".
Nghe thấy lời nói khinh miệt không che giấu của Trương Quyền, Nhan Tịch cau mày đầy bất mãn. Cậu quen biết Hứa Vi đã lâu, đương nhiên biết cô không phải là người như gã nói, cho nên phản bác. "Hứa Vi không phải kiểu người như vậy!".
Nụ cười của Trương Quyền đầy biến thái, gã không quan tâm nói. "Sao lại không phải loại người đó? Những chuyện như vậy sao lại có thể nhìn thấy được từ vẻ ngoài cơ chứ? Đó là bản tính trời sinh của bọn họ rồi!".
Mày Nhan tịch càng cau lại chặt hơn, mùi pheromone Alpha đầy ghê tởm vẫn đang tràn lan trong không khí. Cậu thực sự không thể nói chuyện thêm với kẻ rác rưởi này được nữa, vì thế chọn cách xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ Trương Quyền lại đuổi theo chặn trước mặt Nhan Tịch, đôi mắt hèn hạ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cậu. "Xin lỗi cậu, pheromone của cậu rất nhẹ cho nên tôi quên mất cậu cũng là Omega. Cậu sẽ không để bụng những gì tôi vừa nói phải không?".
Nhan Tịch giễu cợt. "Đâu có đáng!".
Nói xong, cậu muốn bỏ qua Trương Quyền, đi làm việc của mình.
Càng không ngờ là khi Trương Quyền nhìn thấy cậu muốn rời đi thì cả gan nắm lấy tay cậu. "Này, từ đã ——!!". Được chạm vào cổ tay mềm mịn mảnh mai của Nhan Tịch, nụ cười trên miệng gã càng rộng hơn. "Chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây, cũng xem như là định mệnh rồi nhỉ? Tôi thấy lần trước cậu ăn uống cũng khá vui vẻ, hay là bây giờ chúng ta chọn một chỗ nào ăn uống ngồi trò chuyện đi. Cậu thấy sao?".
Nhan Tịch thản nhiên bẻ tay Trương Quyền. "Ngại quá, tôi không có gì để nói với mấy người như anh!".
Mặc dù tính cách của Trương Quyền tương đối xấu xa, nhưng những người khác khi gặp gã cũng phải sum xoe nịnh nọt bởi vì nhìn vào gia thế nhà gã. Hiếm khi gã gặp phải tình huống mất hết mặt mũi như hôm nay, mà người làm gã mất mặt lại là một Beta phân hóa thành Omega, là kiểu giới tính mà gã khinh thường nhất.
Gã cảm thấy bực bội vô cùng, cơ thể mập mạp chăn trước mặt Nhan Tịch, gã nhìn chằm chặp vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cậu, ánh mắt tràn đầy chế giễu khinh thường. "Không phải cậu cũng chỉ là một món đồ chơi được người ta bao nuôi thôi sao, còn giả vờ thanh cao cái gì chứ? Bình thường Lam Cẩn cho cậu bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!".
Sắc mặt Nhan Tịch lập tức trầm xuống, nhưng khi Trương Quyền thấy vẻ mặt tức giận của cậu thì càng được nước lấn tới.
Gã tiếp tục dùng ánh mắt tán tỉnh nhìn Nhan Tịch. "Pheromone của cậu nhẹ như vậy, hẳn là sự khác biệt giữa Beta phân hóa lần hai thành Omega phải không?".
Nhan Tịch có hơi kinh ngạc, tuy cậu không hề giấu diếm chuyện mình phân hóa lần hai nhưng cũng không chủ động công khai, ngay cả Dung Tước cũng không biết. Cậu và Trương Quyền mới chỉ gặp nhau có hai lần, không lý nào gã lại biết được chuyện này.
Chỉ là —— dù cho người đàn ông này biết được bao nhiêu thì cậu cũng không muốn giao tiếp thêm với gã. Cậu ngẩng mặt nhìn gã đầy lạnh lùng. "Liên quan gì đến anh?".
Trương Quyền thấy Nhan Tịch không phủ nhận cho nên trong lòng cũng xác định phỏng đoán của mình. "Bệnh viện Thiên Ngư là bệnh viện của nhà tôi. Ngày trước, tôi có nghe nói Lam Cẩn nhờ viện trưởng kê cho một loại thuốc thúc đẩy sự phân hóa của tuyến thể, tôi còn rất thắc mắc —— hóa ra là vì cậu à? Cậu cũng trâu bò đấy, vì muốn lấy lòng Lam Cẩn mà chấp nhận biến mình từ Beta thành Omega".
Nhan Tịch nhịn không được mà cau mày, cậu không hiểu ý Trương Quyền muốn nói. "Anh đang nói xàm gì thế? Sao tôi lại có thể cố tình biến bản thân từ Beta thành Omega?".
Nhìn thấy dáng vẻ không hiểu gì của Nhan Tịch, Trương Quyền cười càng vui vẻ hơn. "Cậu không biết à? Vậy thì Lam Cẩn cũng tàn ác thật, ép buộc một người từ Beta thành Omega! Nghe cũng vui đó, lần sau tôi sẽ thử".
Nhan Tịch mím chặt môi lại, mày cũng chưa từng giãn ra, giống như đang suy nghĩ về những lời mà Trương Quyền vừa mới nói. Ánh mắt cậu ngập tràn vẻ ngây thơ hòa lẫn đáng yêu, Trương Quyền nhìn lâu khiến trái tim gã cũng đập nhanh hơn. Gã tiến lên phía trước, duỗi bàn tay mập mạp ra ôm lấy cậu, trơ trẽn nói tiếp. "Lam Cẩn làm vậy cũng thật là ——! Mặc dù cảm giác khi làm tình với Omega đối với một Alpha mà nói rất tuyệt. Nhưng mà hắn ta lại lỡ tính kế với một người như cậu. Cậu thấy đó, tôi không giống như thế! Mặc dù tôi là một Alpha nhưng chưa bao giờ có ác cảm với một Beta bình thường, hơn nữa tôi còn biết thương hoa tiếc ngọc".
Thấy Nhan Tịch không phản ứng lại, Trương Quyền càng được nước lấn tới, miệng gã tỏa ra mùi hôi nồng nặc tiến lại gần, pheromone của Alpha trên người cũng đầy mùi hôi hám. "Tôi nghe nói Beta phân hóa lần hai thành Omega sẽ không nhạy cảm với mùi pheromone của Alpha như Omega tự nhiên, cho nên dù có đánh dấu hay làm tình với Alpha khác thì cũng rất sung sướng. Bảo bối à, chúng ta thử xem ——!?!".
Nói xong, bàn tay đang đặt trên vai Nhan Tịch từ từ trượt xuống, muốn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.
Đầu óc Nhan Tịch lộn xộn vô cùng.
Trương Quyền lại cứ như một con côn trùng cong người nhìn Nhan Tịch, bàn tay dơ bẩn đang muốn lợi dụng cậu, pheromone liên tục tỏa ra cũng rất ghê tởm.
Nhan Tịch biết rõ, Omega sẽ không có sức chịu đựng lâu khi đứng trước mặt Alpha đang tỏa ra pheromone, hiện tại nếu như cậu bất tỉnh trước mặt người đàn ông này thì tình hình sẽ rất tồi tệ.
Nhan Tịch vội vàng làm động tác lên gối giữa hai chân gã, bàn tay đang lần mò trên eo cậu lập tức buông ra.
Trương Quyền không ngờ một người nhìn vô hại như Nhan Tịch lại dám động thủ đánh gã, không hề phòng bị bị đánh bất ngờ đến mức đờ cả người. Bàn tay trên eo cậu vừa buông ra thì trên mặt đất đã phát ra tiếng thét như heo bị chọc tiết.
Gã vừa khóc vừa chửi bằng ngôn từ đầy tục tĩu.
"Thằng chó, tao sẽ chém chết mày! Mày chờ đó".
"Đợi ông đây giết chết mày đi!".
"Không! Tao sẽ tìm mấy người đến hiếp mày".
Cơn đau đớn khiến Trương Quyền không thể tiếp tục phóng thích pheromone của Alpha được nữa, Nhan Tịch không bị chịu ảnh hưởng của pheromone nữa thì cũng ổn hơn nhiều. Cậu lập tức đá về phía tên mập đang quằn quại trên mặt đất. "Được thôi, mày cứ tìm Lam Cẩn, nói với anh ấy là mày muốn giết tao, xem thử coi ai chết trước?".
Trương Quyền độc ác bao năm nay, nào phải chịu qua thiệt thòi như vậy. Vừa nghe Nhan Tịch nhắc đến Lam Cẩn thì gương mặt mập mạp liền hiện lên vẻ hung dữ.
"Mày là cái thá gì? Chẳng lẽ không phải chỉ là đồ chơi của Lam Cẩn thôi sao? Nhưng hắn ta tự tay biến mày từ Beta thành Omega cho nên hẳn là cũng có chút hứng thú với mày, chẳng lẽ mày cho rằng sau này mày bị hắn ta vứt bỏ thì mày vẫn còn giá trị à?".
"Lam Cẩn có rất nhiều tình nhân và bạn giường, mày như này mà cũng mơ mộng muốn kết hôn với hắn ta à? Cười chết tao!".
"Mày chờ đi, ông đây sẽ khiến Lam Cẩn phải đưa mày lên tận giường ông. Để rồi xem đến lúc đó ông đây còn cần mày không nhé?".