Người dịch: Tietie
Đến bệnh viện, Tần Mặc Lãnh nhấc theo túi laptop của cô xuống xe.
Giản Hàng phần lớn thời gian đều không có ý thức Tần Mặc Lãnh là chồng cô, tự nhiên coi anh là đại công tử của nhà họ Tần, Tần tổng của Lạc Mông, nói không chừng về sau còn sẽ là khách hàng lớn của cô.
Dù sao cho dù coi anh là thân phận nào, cô cũng không có cách nào mà đương nhiên coi anh thành chồng, giữa cô và anh luôn có đường ranh giới phân biệt rõ ràng.
Do vậy anh thay cô xách túi laptop, phản ứng đầu tiên của cô đó là:
“Không cần làm phiền anh, tôi xách được.”
Chỉ là đau dạ dày, bây giờ ổn nhiều rồi, không đến nỗi ưỡn ẹo đến mức ngay cả cái túi laptop cũng không nhấc nổi.
Tần Mặc Lãnh đi phía trước, Giản Hàng đi lên vài bước.
“Đưa cho tôi.”
Anh chỉ nhìn cô không lên tiếng trả lời, chầm rãi đi về hướng tòa nhà cấp cứu.
Đêm hôm lễ tình nhân, anh giúp cô xách trái cây cũng không cho phép từ chối như vậy. Giản Hàng không kiên trì tự xách túi laptop nữa.
Có Tần Mặc Lãnh ở đây, xếp hàng cũng không cần cô nhọc lòng, cô chỉ cần ngồi đợi anh ở trong khu cấp cứu.
Tối nay là vị bác sĩ khác trực ban, trong hệ thống có thể nhìn thấy cô truyền thuốc nước nào ngày hôm qua, hôm nay cũng truyền thuốc nước như vậy cho cô.
Đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Tần Mặc Lãnh đi nộp phí. Giản Hàng đuổi kịp anh.
“Tự tôi nộp.”
Tần Mặc Lãnh nheo mắt nhìn cô, anh và cô là vợ chồng, không đến nỗi ngay cả tiền thuốc men cũng chia rạch ròi như thế, anh nói:
“Nếu không phải tôi để em uống rượu, không đến nỗi đau dạ dày. Em đến đại sảnh truyền dịch chờ tôi.”
Anh đây là muốn phụ trách bệnh với cô. Giản Hàng nửa đùa:
“Yên tâm, sẽ không trách anh.”
Cô nói:
“Trong thẻ tôi có tiền, trực tiếp quẹt không cần đưa tiền mặt.”
Tần Mặc Lãnh vẫn kiên trì tự đi nộp phí, không được xen vào.
Giản Hàng nhìn không hiểu sự kiên trì của anh, là không muốn nợ cô?
Cùng không tốn bao nhiêu, muốn nộp thì nộp đi.
Cô đi đến đại sảnh truyền dịch. Khi cắm mũi tiêm, Tần Mặc Lãnh nói với y tá:
“Cắm tay phải.”
Y tá nhìn Giản Hàng, bởi tay Giản Hàng duỗi ra là tay trái.
Giản Hàng ra hiệu cho y tá:
“Cắm tay trái.”
Cô chốc nữa phải tăng ca, phải gõ chữ, nói không chừng còn phải cầm chuột, nếu cắm tay phải thì cô tăng ca thế nào?
Tần Mặc Lãnh nhìn mu bàn tay trái của cô.
“Tay trái bầm tím rồi, còn có thể cắm?”
Giản Hàng:
“... có thể.”
Là vết tiêm đêm qua, qua một ngày, bây giờ về cơ bản là không nhìn ra vết bầm tím nữa, nếu nói vì chút vết bầm tím này mà không thể cắm mũi tiêm, thực sự là quá õng ẹo, trẻ con cũng không đến nỗi bởi vì chút xanh tím này mà không thể cắm mũi tiêm.
Anh là còn chưa từng thấy truyền dịch liên tục một tuần, trên mu bàn tày toàn là vết tiêm.
Y tá không ngờ người đàn ông trước mắt này trông thì lạnh lùng, còn rất săn sóc.
Hôm nay không cần nằm trong ghế, Tần Mặc Lãnh dựng lưng ghế chỗ ngồi của cô, lại mở túi laptop, lấy máy ra, đặt túi laptop đệm lên chân cô, sau đó mới đặt laptop lên. Toàn bộ quá trình anh không nói một lời nào, giúp cô chuẩn bị ổn thỏa.
Làm xong, Tần Mặc Lãnh đứng dậy. Cánh tay cắm mũi tiêm của Giản Hàng đặt trên tay vịn chiếc ghế, không dám động đậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Cảm ơn.”
Từ lúc quen biết cho đến bây giờ, tất cả những lời cảm ơn mà cô nói, anh chưa từng trả lời lại.
Tần Mặc Lãnh ngồi vào vị trí trống bên cạnh cô, lấy điện thoại ra xem.
Giản Hàng mở laptop, trong mười giây mở máy thất thần.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2 cô đã ra nước ngoài du học, từ lúc đó trở đi, cô học được cách tự lập tự lo liệu, tất cả khó khăn đều tự gánh, trước giờ chỉ báo tin vui không báo tin xấu cho cha mẹ, bị bệnh cũng tự chăm sóc bản thân.
Về sau cô có thể một mình đảm đương một phía, dẫn theo đoàn đội làm hạng mục, thế là bắt đầu chăm sóc những người khác trong đoàn đội.
Cho dù trở về nước, cách cha mẹ gần như thế cô bị bệnh nằm viện cũng chưa từng nói cho cha mẹ biết, không muốn làm phiền đến hai người.
Cô đã quen với việc bản thân sắp xếp tốt tất cả.
Hôm nay được Tần Mặc Lãnh chăm sóc như thế này, từ xếp số đến nộp phí, bao gồm chuyện nhỏ như bày laptop ra, anh làm hộ tất cả, cô ngoài ý muốn có chút không thích ứng, đột nhiên cảm thấy giống đứa trẻ to xác. Nhưng cô lại cảm thấy được anh chăm sóc như này cũng rất tốt.
Vô cùng mâu thuẫn.
Giản Hàng hồi thần, nhập mật mã, vào màn hình chính.
“Hôm qua mấy giờ tới bệnh viện vậy?”
Giọng nói hơi đột ngột truyền tới từ bên cạnh cô.
Giản Hàng nghiêng đầu, trả lời anh:
“Hơn 2 giờ, thời gian cụ thể không nhìn.”
Tần Mặc Lãnh lại hỏi:
“Tự lái xe?”
“Không phải, bảo vệ giúp đỡ đưa đến.”
Tần Mặc Lãnh gật đầu.
Phía trước Tần Mặc Lãnh có một đôi tình nhân trẻ đang ngồi, bạn gái đang truyền dịch, ban trai đang ngồi bên cạnh. Chàng trai hỏi bạn gái muốn ăn gì.
“Bây giờ đỡ hơn rồi, gì cũng muốn ăn.”
“Anh đi ra ngoài mua, em tự nhìn bình truyền nhé.”
Tần Mặc Lãnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, cuộc nói chuyện của đôi tình nhân anh nghe thấy rõ ràng. Đột nhiên nhớ tới, Giản Hàng cũng chưa ăn cơm, anh đón cô rồi đến thẳng bệnh viện, trên đường quên mất hỏi cô ăn gì hay không.
Anh ngẩng đầu nhìn bình truyền, dịu dàng hỏi:
“Thuốc này bụng rỗng mà truyền, có xót dạ dày không?”
Giản Hàng vừa một tay gõ chữ, vừa trả lời anh:
“Trước khi tới đã ăn hai lát bánh mì nướng lót bụng, không vấn đề.”
Ngừng lại chút, cô trả lời xong bức mail trong tay, tiếp tục nói:
“Tôi không đói.”
Vừa nói xong, Giản Hàng đột nhiên ý thức được điều gì, nhìn anh:
“Anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ?”
Tần Mặc Lãnh vừa nãy là muốn hỏi cô muốn ăn chút đồ gì không, kết quả lời lại chuyển đến trên người anh.
“Tôi về nhà ăn.”
Anh nói.
Giản Hàng vốn không đói, kết quả khi truyền được nửa bình, mùi thơm mà người ở trước mặt đang ăn bay đến, cô bỗng nhiên cảm thấy thèm ăn.
Đợi truyền dịch xong, cô định mời Tần Mặc Lãnh ăn khuya.
Hôm nay truyền dịch rất nhanh, hai tiếng là kết thúc.
Giản Hàng chọn một nhà hàng cao cấp mời khách, Tần Mặc Lãnh cho rằng bản thân cô muốn ăn nên đồng ý.
Ngồi trong xe ô tô, phía xa nhìn thấy một tòa nhà chung cư tráng lệ cao chọc trời, Giản Hàng không có chuyện để nói với Tần Mặc Lãnh, xem laptop cả buổi tối, mắt không thoải mái, cô nhìn chằm chằm tòa nhà bên ngoài cửa sổ xe đó.
Tòa chung cư tráng lệ đó là mục tiêu của cô, đợi thêm vài năm nữa, trong tay cô dư dả, dự định bán đi căn nhà của mình, vay thêm mua cho bố mẹ một căn chung cư tráng lệ, chỉ đủ để mua căn nhỏ nhất trong đây.
Nhưng căn nhỏ nhất cũng không tính là nhỏ, gần 150 mét vuông.
Nơi cha mẹ ở hiện nay là căn nhà cũ nhiều năm về trước, môi trường xung quanh tiểu khu rất bình thường.
Thực ra bản thân cô cũng luôn muốn sống ở chung cư tráng lệ cao tầng, chỉ là vài năm trước lương năm không cao như bây giờ, không mua nổi căn hộ to hơn đắt hơn.
Chỉ có thể gánh được căn bây giờ cô đang ở.
“Muốn ăn món gì? Tôi bảo nhà hàng chuẩn bị trước.”
Giản Hàng xem đến mê mẩn, không nghe thấy lời nói của Tần Mặc Lãnh.
“Giản Hàng?”
“Chuyện gì thế?”