Người dịch: Tietie
Tần Mặc Lãnh không thể nào tự đi đưa vé cho Giản Hàng, trước đó tặng quà lễ tình nhân cho cô, đến phòng làm việc của cô lấy ví tiền, còn mua cafe cho cô, tối qua lại không đành lòng cô một mình tối như vậy trở về, chủ động đi đón cô, đã phá lệ quá nhiều lần rồi.
Nếu lại đưa vé vào cửa xem triển lãm tranh cho cô, khó đảm bảo cô không nghĩ nhiều rằng anh muốn gặp cô mới tìm nhiều viện cớ như vậy.
Anh định để thư ký đưa đến.
Ngày hôm sau.
Tần Mặc Lãnh nhớ đến chiếc xe trước đó mượn của Giản Hàng, còn chưa trả lại cô, anh gọi cho tài xế, không cần tới đón.
Ăn xong bữa sáng, anh lái chiếc xe của Giản Hàng đến công ty, dành thời gian trả xe cho cô.
Lần trước lái xe của Giản Hàng là ban đêm, Tần Mặc Lãnh không mở đèn trên đầu, trang trí bên trong xe chỉ nhìn qua loa, không chú ý đến trên hộp kệ tỳ tay còn có figure.
Anh tưởng tượng không ra tính cách lạnh lùng như Giản Hàng lại yêu thích figure trẻ con.
Cầm lên nhìn, tay nghề tinh tế.
Tần Mặc Lãnh không chơi game, không biết figure này là mand kaws trong game.
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Lạc Mông có chỗ đỗ xe giành riêng cho Tần Mặc Lãnh. Anh trực tiếp đỗ xe vào đó.
Hôm nay thư ký Cao cũng đến công ty sớm, theo xe Tần Mặc Lãnh trước sau vào tầng hầm, cô nhìn thấy chiếc xe ô tô màu trắng phía trước mặt, trực tiếp dừng ở chỗ để xe riêng của sếp. Trong lòng nghĩ không biết là nhân viên mới tới nào, dù gì nhân viên cũ của Lạc Mông sẽ không dừng xe ở đấy.
Cô vội vàng mở cửa xe, muốn nói một tiếng với đối phương, chuyển xe đi chỗ khác, đấy là vị trí đỗ xe riêng của sếp.
“Xin chào, ngại quá, làm phiền một chút...”
Nói được một nửa liền dừng. Cửa chiếc xe ô tô màu trắng được đẩy ra, người bước xuống là Tần Mặc Lãnh.
“Tần tổng, chào buổi sáng. Không biết đó là xe của anh.”
Tần Mặc Lãnh gật đầu, đóng cửa xe, nói:
“Xe của vợ tôi.”
Thư ký Cao:
“.....”
Sếp lái xe của Giản Hàng đi làm, nói rõ quan hệ vợ chồng bọn họ không hề giống lời đồn bên ngoài.
Sếp chủ động nói là xe của ai, nói là “vợ tôi”, mà không phải “bà xã tôi”, cái tên gọi bà xã thì chính thức hơn, mà tên gọi “vợ” tự nhiên hơn, thận cận hơn. Như thế chứng tỏ tâm trạng ngày hôm nay của sếp không tồi.
Tâm trạng của sếp mà tốt, áp lực khi làm việc của cô mới có thể ít đi một chút.
Tần Mặc Lãnh khóa xe đến thang máy. Anh dùng thang máy riêng, không phải đợi.
Thư ký Cao trông sếp đứng ở trước thang máy không nhấn nút, cô hiểu rõ sếp có chuyện bàn giao cho cô. Dưới chân như có gió, cô một đường hầu như vừa đi vừa chạy đến.
Tần Mặc Lãnh đưa cho cô một phong thư.
“Đưa đến Doãn Lâm cho Giản Hàng.”
“Vâng.”
Thư ký Cao không hỏi thêm, nhận lấy phong thư.
Thư ký Cao cùng sếp đi thang máy lên. Tần Mặc Lãnh đột nhiên nhớ tới một người tặng vé còn thích hợp hơn thư ký, Tần Tỉnh. Có chút chuyện anh tiện nói trực tiếp với Tần Tỉnh, không tiện nói nhiều với thư ký.
Hôn nhân của anh và Giản Hàng là chuyện riêng, không muốn để người ngoài biết quá nhiều.
Ra khỏi thang máy, anh lấy lại phong thư từ thư ký. Thư ký Cao tưởng sếp muốn đích thân đưa qua cho Giản Hàng.
Đến văn phòng, Tần Mặc Lãnh không vội mở máy tính, gọi điện trước cho Tần Tỉnh, hỏi cậu đã dậy chưa.
“Mấy giờ rồi mà em còn chưa tỉnh, anh tưởng em là Lâm Kiêu chắc.”
Tần Mặc Lãnh từng nghe tên Lâm Kiêu, có thể cũng từng gặp, nhưng không có ấn tượng, nguyên do là bạn bè ăn chơi của Tần Tỉnh quá nhiều.
“Đến phòng làm việc của anh một chuyến.”
“Lúc nào?”
“Bây giờ.”
“Chuyện gì thế?”
“Đến lại nói.”
Tần Tỉnh không thích người khác úp úp mở mở, nhưng người này là Tần Mặc Lãnh, anh hoàn toàn có thể nhịn.
Lái theo chiếc xe thể thao nhanh như gió đấy, Tần Tỉnh chạy thẳng đến Lạc Mông.
Tần Mặc Lãnh vừa đăt điện thoại xuống, thư ký Cao đã gõ cửa, người cùng bước vào còn có chú ba nhà họ Tần.
Chú ba Tần vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị trên danh nghĩa của Lạc Mông, ông đến tìm Tần Mặc Lãnh đương nhiên không cần phải hẹn trước.
Ban nãy thư ký Cao trông thấy chú ba cũng kinh ngạc, không kịp báo cáo cho Tần Mặc Lãnh, đi theo chú ba đến đây.
Tần Mặc Lãnh ra hiệu thư ký Cao đi làm việc, anh tự tay rót nước cho chú ba, chú ba mới dưỡng bệnh xuất viện, không thích hợp uống trà, anh rót một cốc nước lọc cho chú.
“Thím ba không ở nhà ạ?”
Anh không phải cười nhạo chú ba, chỉ là nói chuyện bình thường.
Chú ba thở dài, tự giễu cợt chính mình:
“Cô ấy mà ở nhà, chú còn dám đến đây.”
Ngày hôm qua ông xuất viện, vợ ông có chuyện cần xử lý, không thể một ngày 24 giờ đồng hồ đi theo ông. Ở trong bệnh viện lâu như thế, ông vừa hay ra ngoài cho thơi thả, trong vô thức lại đi đến Lạc Mông.
Từ khi ông làm phẫu thuật, vợ ông không cho phép ông hỏi chuyện của công ty nữa. Ông chỉ có thể giao toàn bộ công ty cho Tần Mặc Lãnh, lúc bắt đầu Tần Mặc Lãnh căn bản không đồng ý tiếp nhận. Sau đó khuyên can mãi Tần Mặc Lãnh mới miễn cưỡng đồng ý.
Tầng quản lý cấp cao ở Lạc Mông gần đây có sự hỗn loạn, đặc biệt là bộ phận kinh doanh thứ tư, chủ tịch bộ phận kinh doanh thứ tư Úc Minh bị Tần Mặc Lãnh nắm được thóp, chuyện Úc Minh đến lúc đó sẽ kéo theo không ít quản lý cấp cao trong công ty, nếu quản lý cấp cao từ chức hàng loạt, hậu quả không thể lường được.
“Cháu làm động tác lớn như vậy, cẩn thận giá cổ phiếu Lạc Mông ở mức giới hạn xuống (Limit down).”
Tần Mặc Lãnh không cho là đúng.
“Hạ xuống cháu vừa hay mua vào.”
Chú ba:
“Cháu nói nhẹ nhàng nhỉ. Có những chuyện vốn không thể hoàn toàn dựa theo cách nghĩ của mình mà từng bước phát triển xuống, một khi thoát khỏi kiểm soát, cháu không có khả năng xoay chuyển trời đất.”
“Chú ba, chú chăm sóc sức khỏe cho tốt. Yên tâm, cháu biết bản thân đang làm gì.”
Chú ba Tần không phải không yên tâm, cũng không lo lắng năng lực của cháu trai, ông chỉ sợ cành mẹ đẻ cành con, đến lúc đó rủi ro sẽ trở nên không thể kiểm soát.
“Đợi sau khi Úc Mình rời chức, vị trí chủ tịch bộ phận kinh doanh thứ tư trước cứ để trống.”
Bộ phận kinh doanh thứ tư nước sâu, tìm người không áp chế được cũng như công cốc.
Cách nghĩ này của chú ba tình cờ trùng hợp với Tần Mặc Lãnh.
“Trong lòng cháu có tính toán.”
Chú ba Tần ngồi tới thời gian một chén trà, nước trong chén đã uống hết, ông đứng dậy chuẩn bị về nhà. Còn chưa kịp nhấc bước đã vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, sau đó cửa được mở ra.
Nhìn thấy người đi vào, chú ba Tần cảm thấy nước lọc hôm nay uống cũng có thể làm tắc kẽ răng*, ông khó lắm mới trốn được vợ, ai lại biết đụng gặp phải con trai.
(*Ý chỉ cực kỳ đen đủi)
“Ba, sao ba lại ở đây?”
Chú ba Tần không đổi sắc mặt:
“Đi dạo đi đến đây, lên uống cốc nước. Hai đứa nói chuyện.”
Tần Tỉnh đưa cha cậu đến thang máy, Tần Mặc Lãnh không đi cùng. Chú ba Tần giống như là vô ý nhắc tới:
“Anh con nói chiếc xe thể thao đó là quà tặng sinh nhật cho con, còn thiếu gì không?”
Tần Tỉnh còn gì mà không hiểu, ba cậu định lấy tiền thu mua cậu, để cậu đừng nói cho mẹ chuyện lén lút đến Lạc Mông. Thực ra cho dù ba cậu không có quà sinh nhật cho cậu, cậu cũng không thể đi tố cáo.
Bắt người tay ngắn**, cha cậu đây là lo trước khỏi họa.
(**Cả câu là ‘Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’, ý chỉ nếu lấy lợi ích từ chỗ người khác, thì phải hết sức mà nhường nhịn người ta ba phần.)
“Ba, con gì cũng không thiếu.”
Chú ba Tần:
“Tiền mới khách của con năm nay cứ tính cho ba, bia rượu cứ uống tùy thích.”
Tần Tỉnh mỗi năm đều có tiệc sinh nhật, chi phí cho bia rượu chiếm phần lớn, năm nay có thể thoải mái uống rồi.
“Cảm ơn ba.”
Chỉ là sinh nhật cậu còn xơi mới đến.
“Ba, ba còn chưa từng ngồi chiếc xe mới của con nhỉ? Ba cả ngày buồn chán như vậy, không tốt cho dưỡng bệnh, trời sắp chuyển ấm, đến lúc đó con thường xuyên dẫn ba ra ngoài đi vòng quanh.”
Lời này có mấy tầng ý tứ, thứ nhất cậu sẽ không nói với mẹ chuyện ba đến Lạc Mông. Thứ hai về sau chỉ cần ba cậu muốn đến Lạc Mông, cứ việc lấy cậu ra làm cái cớ, ba gọi là tới, bất cứ lúc nào lái xe đưa ba đến Lạc Mông.
Giữa những người đàn ông, có những chuyện không cần phải nói rõ rành mạch, lĩnh hội ý của nhau là được.
Tần Tỉnh thay ba cậu ấn nút thang máy, cùng ba chờ thang máy, ai trông thấy cũng cho rằng cha hiền con hiếu. Mãi đến khi tiễn ba cậu đến dưới lầu, Tần Tỉnh mới quay trở về phòng làm việc.
“Anh, chuyện gì thế?”
Tần Mặc Lãnh chỉ vé vào cửa trên bàn.
“Giúp đưa cho Giản Hàng.”
Tần Tỉnh nhấc vé lên, anh không thưởng thức nổi triển lãm tranh.
“Sao anh không tự đưa?”
Tần Mặc Lãnh hỏi một đằng trả lời một nẻo: