Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 313




Bạch Hiểu Nguyệt đã quá quen với loại tình huống này, cô bình tĩnh đưa mắt nhìn một lượt rồi làm theo động tác của Vân Thiên Lâm, anh làm gì thì cô sẽ làm nấy. Có điều, bước vào thế giới thượng lưu này thật sự rất khó chịu, cái gì cũng phải để ý từng chút một.

Tôn Viện đang xã giao ở trong một đám người, hôm nay bà mặc một bộ váy dài đỏ thẫm thướt tha, ánh sáng kim tuyến trên bộ váy không ngừng lóe sáng, đẹp không sao tả xiết. Bà vừa nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt với Vân Thiên Lâm tới, liền đi đến chỗ bọn họ. Bà rất thích hai vợ chồng nhà này, vì bà mong con trai của bà cũng cưới được một người con gái giống như Bạch Hiểu Nguyệt. Nhưng hành động vô ý của bà lại làm cho người khác phải khiếp sợ. Một Tôn phu nhân như thế lại đích thân ra cửa đón khách.

“Bạch Hiểu Nguyệt, ta còn lo lắng con sẽ không đi dự tiệc sinh nhật của dì. A Cầm nói cho dì biết con với Vân Thiên Lâm cùng nhau đến đây, ta còn không tin.”

“Được dì Tôn để mắt đến, lại còn gửi thiệp mời riêng, con nào không dám tới. Đây là mòn quà con đã chọn cho dì, mong là dì sẽ thích chúng.”

Bạch Hiểu Nguyệt đem món quà của mình lên đưa cho Tôn Viện, bà lập tức cười đến vui vẻ, liền mở quà ra.

Đó là một bộ ấm pha trà đạo mới ra, vừa hay bà định mua thì Bạch Hiểu Nguyệt đã hiểu ý mua tặng cho bà. Tôn Viện cười không khép được miệng, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Đặng Cầm, bà cũng muốn có một cô con dâu.

“Thiên Lâm, vẫn là con hiểu chuyện. Có rảnh thì nhờ con khai sáng đầu óc giùm cho thằng con trai của ta mau mau đi cưới vợ. Bằng không, ta thật không biết làm cách nào với nó.”

Vân Thiên Lâm bị những lời này của Tôn Viện, làm cho bật cười, hắn ta còn cần anh phải khai sáng sao.

“Dì Tôn, duyên phận đều đã được sắp đặt, người cũng là người từng trải, nhanh chóng sẽ có được con dâu thôi.”

“Viện Viện, cậu đúng là muốn có con dâu đến điên rồi, những lời này còn nói với Vân Thiên Lâm.” Đặng Cầm đi đến, trong tay cầm ly champagne từ trong đám người đi ra, hôm nay Đặng Cầm mặc một bộ váy màu trắng kem có điểm xuyết kim cương, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đẹp đến hoa mắt.



“Được rồi, hôm nay ta chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, con ăn nhiều một chút. Chắc chắn là con uống loại thuốc đó, khẩu vị giảm đi rất nhiều đúng không. Ta bảo đảm với con, những món hôm nay rất hợp khẩu vị, muốn ăn bao nhiêu cũng được, cứ tự nhiên, đừng khách sáo.”

Bạch Hiểu Nguyệt tươi cười, luôn miệng cảm ơn Tôn Viện. Cô nghĩ nếu thế thì chút nữa phải ăn nhiều một chút, gần đây cô cảm thấy mình đạm bạc đến mức giống với tiên nữ luôn rồi.

Hàn huyên vài câu nữa, Bạch Hiểu Nguyệt liền đi theo Vân Thiên Lâm, đột nhiên cô thấy Cố Thần đem theo Giai Giai từ trong đám đông đi ra. Bạch Hiểu Nguyệt có chút bất ngờ, thế mà Giai Giai chẳng nói với cô lời nào, chẳng lẽ tình cảm của hai người đã tăng lên một bậc rồi sao? Ngày thường Bạch Hiểu Nguyệt chỉ thấy Bạch Hiểu Nguyệt cắm cúi vào máy tính, đầu bầu tóc rối, ăn mặc lôi thôi lếch thếch viết bản thảo, đôi mắt lúc nào cũng lờ đờ. Thế mà đi theo Cố Thần một thời gian, người đẹp ra không ích, đi chung với Cố Thần quả thật rất xứng đôi.

“Giai Giai, cậu cũng là bội bạc thật đấy, thế mà không nói cho mình một tiếng là cậu đến đây.”

Giai Giai xấu hổ cười cười, cô chỉ đi theo Cố Thần mang tính chất công việc. Đâu biết Bạch Hiểu Nguyệt cũng đến đây.

“Hiểu Nguyệt, mình chỉ đi theo với thân phận là thư ký thôi, cậu đừng hiểu lầm.”

Giai Giai nói rồi nhìn qua một đám người, Bạch Hiểu Nguyệt theo tầm mắt nhìn theo thì thấy Bạch Vân Khê với Tịch Trạch đang ở trong đám đông nói chuyện xã giao.

Bạch Hiểu Nguyệt mặc một bộ lễ phục hoàn hảo che giấu bụng của cô ta, nhìn không ra là cô ta đang mang thai, trên mặt cũng không trang điểm đậm như thường lệ, giày cao gót cũng thay bằng đế bằng.

Nhìn trông rất hòa nhã, chỉ là như thế liền thấp hơn Bạch Hiểu Nguyệt cả một phần.

Bạch Hiểu Nguyệt đương nhiên là thấy được Bạch Hiểu Nguyệt, lúc mới vừa tiến vào, Bạch Hiểu Nguyệt đã trở thành tâm điểm của buổi dạ tiệc làm cho Bạch Vân Khê không nhận ra Bạch Hiểu Nguyệt cũng khó.

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Vân Khê không tỏ ý gì, hai chị em họ nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, ý địch không đợi trời chung.