Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 185




Cô với Vân Thiên Lâm cùng nhau ăn cơm xong, anh có bao nhiêu là để ý. Trong lòng của Chu Nhã Tĩnh rất rõ ràng vấn đề này, nghe tới Bạch Hiểu Nguyệt nói thêm vào chuyện ăn uống, Chu Nhã Tĩnh lại càng thêm ghen ghét.


“ Đúng vây, tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên ăn bữa sáng với Vân Thiên Lâm, anh ấy có thói quen để bụng rỗng uống cà phê. Tôi lại không biết cứ thế đổ đi ly cà phê chuẩn bị cho anh ấy một ly sữa nóng. Ai biết được, Vân Thiên Lâm cũng không nói, còn đem ly sữa nóng uống hết. Sau lại tôi nói anh nếu không thích uống thì đừng uống.”


“Đúng vậy, nếu không thích, anh ấy căn bản không cần thiết phải miễn cưỡng chính bản thân mình.” Chu Nhã Tĩnh nỉ non, trong đầu óc đều là hình ảnh về Vân Thiên Lâm với Bạch Hiểu Nguyệt ngồi cùng nhau ăn sáng, một hình ảnh vô cùng ấm áp, còn cô chỉ là người ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn không thể chen ngang.


“Vân Thiên Lâm nói thật ra là sữa nóng của không tệ lắm. Cô đừng nhìn Thiên Lâm ngày thường không nói tiếng nào mà cứ tưởng anh ấy không biết nói lời đường mật, mỗi một lần nói đều vô cùng dễ nghe, có thể làm cho bản thân bay tới tận trời xanh, cái loại cảm giác này…Nói như thế nào nhỉ, thời điểm mà Vân Thiên Lâm đối xử ấm áp có thể nói cả đời này may mắn nhất chính là được làm vợ anh.”


“Đối xử ấm áp?


Bốn chữ này vẫn luôn là Chu Nhã Tĩnh hy vọng Vân Thiên Lâm đối với cô như vậy. Nhưng người đàn ông đó giống như là bậc đế vương, lúc nào cũng tồn tại cái cảm giác cao cao tại thượng, cô ưu tú như vậy cũng chỉ có thể nhìn đến anh, ngắm anh từ đằng xa mà thôi.


Cô chính là thích loại này, từ từ truy đuổi phía sau anh, để anh trở thành mục tiêu của đời mình.


Cô đã đi được một nửa hành trình, đột nhiên có một ngày ngẩng đầu lại phát hiện ra Vân Thiên Lâm đã không còn là mục tiêu của chính mình nữa.


Bây giờ thì cô mất đi mục tiêu nhân sinh của đời mình, không còn có ý nghĩa gì nữa, cho nên cô mới quyết định đoạt lại Vân Thiên Lâm, anh vỗn dĩ thuộc về một mình Chu Nhã Tĩnh cô.


Chu Nhã Tĩnh nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bình tĩnh cười như thế, không biết vì sao đột nhiên có chút hoảng hốt, cô ta bình tĩnh đến mức làm Chu Nhã Tĩnh cô không biết Bạch Hiểu Nguyệt đang nghĩ gì.


Sự việc chuyển biến không phải là như thế này, cái cô muốn chính là bộ dạng tức giận của Bạch Hiểu Nguyệt, vì cái gì cô ta lại bình tĩnh đến thế, một chút cảm xúc tức giận cũng không có.


Rõ ràng người ưu tú hơn là cô kia mà. Cuối cùng thì thế nào lại biến thành chính mình nghe cuộc sống sinh hoạt ấm áp của bọn họ, cô như thế nào đối với trong lòng Vân Thiên Lâm chỉ là một cô gái không hơn không kém.


“Đủ rổi!” Chu Nhã Tĩnh đột nhiên rống lớn một tiếng, rút tay chính mình lại, có chút kinh hoàng thất thố, gây sự chú ý với mọi người xung quanh, ai không biết còn tưởng rằng là hai người cãi nhau.


Bạch Hiểu Nguyệt tự tin ưu nhã cười cười, từ trên ghế đứng dậy, tâm trạng trở nên rất tốt.


“Nếu Chu tiểu thư muốn nghỉ ngơi, tôi đây cũng không quấy rầy nữa. Chu tiểu thư an tâm ở lại bệnh viện dưỡng bệnh cho tốt. Muốn làm cái gì đầu tiên cũng phải nghĩ đến sức khỏe của mình, có sức khỏe thì làm chuyện gì cũng được.”


Bạch Hiểu Nguyệt ý chỉ chân của Chu Nhã Tĩnh, cô nhìn nhìn rồi rời đi.


Chu Nhã Tĩnh nhìn bóng dáng của Bạch Hiểu Nguyệt, ánh mắt trở nên độc ác, nếu có thể, cô thật sự rất muốn Bạch Hiểu Nguyệt biến mất khỏi thế giới này.


“Đúng rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu mỉm cười, thần sắc tự tin, khí chất tỏa ra, làm cho cả người toát lên vẻ đẹp mỹ miều.


“Chu tiếu thư, có một câu nói quên nói cho cô. Quá khứ là đã qua rồi, chẳng ai sống vì quá khứ cả. Quan trọng nhất vẫn là hiện tại vào tương lai. Cô cũng vậy nhé. Thôi, tôi phải đi rồi bằng không Thiên Lâm sẽ lo lắng. Sáng nay tôi có nói với anh tối nay sẽ cùng anh ấy ăn lẩu. Chờ Chu tiểu thư tốt hơn, vợ chồng chúng tôi nhất định sẽ mời Chu tiểu thư đến làm khách.


Bạch Hiểu Nguyệt cử chỉ ưu nhã, làm cho Chu Nhã Tĩnh đau đớn. Nhìn đôi chân chính mình không cử động được bên chân trái, Chu Nhã Tĩnh nghẹn đến uất hận, như thế nào cũng không phát tiết ra được, tức giận đến run cả người.


Bạch Hiểu Nguyệt, cô chờ xem. Đừng đắc ý quá sớm.


“Thế nào? Chụp được không?” Chu Nhã Tĩnh cầm di động, hai mắt nhìn xa xa với ánh mắt hận ý.


“Yên tâm, kỹ thuật của tôi còn phải nói, tuyệt đối không làm cô thất vọng. Chỉ là cô đừng quên điều kiện trao đổi giữa chúng ta.” Nghe giọng điệu ở trong điện thoại, Chu Nhã Tĩnh thật sự kinh tởm. Cô không nghĩ tới có ngày lại nhờ hắn giúp đỡ, nghĩ tới đáp ứng yêu cầu của anh ta da đầu không ngừng căng lên.