Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 182




“Tôi cho rằng, cô sẽ không tới.”


Bạch Hiểu Nguyệt chỉ là cười cười nói: “Tại sao tôi lại không tới, cô nói muốn gặp tôi thì tôi đã tới rồi. Nơi này không có ai thân quen, cô muốn cái gì thì cứ nói thẳng đi.”


Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt phải trở về nhà cùng với Vân Thiên Lâm dùng cơm tối, nếu cô về trễ anh lại hỏi cô lý do, thì lúc đó cô khó mà nói dối qua nổi mặt anh.


“Khẳng định là trong lòng cô đang trách tôi! Tin tức trên weibo hai ngày nay, tôi cũng mới biết được. Hai ngày nay tôi suy nghĩ nhiều lắm, hôm qua mới hạ quyết tâm hẹn cô, hy vọng có thể gặp được cô, chúng ta nói chuyện bàn bạc cho hợp lí.”


Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bộ dáng bình tĩnh của Chu Nhã Tĩnh, trong lòng cân nhắc, theo như lời nói của Chu Nhã Tĩnh thì có vài mức độ đáng tin. Cô cũng không thừa nhận mình là người có tư tưởng đơn thuần, quá khứ mà cô đã trải qua không ít nhiều đau thương, cô không thể nào nghĩ mọi người đối với cô đều là thiện ý xuất phát từ tấm chân tình, Ít nhất đứng trước mặt người phụ nữ tên Chu Nhã Tĩnh này, cô sẽ không ngây thơ cho rằng cô ta có hảo cảm với cô. Không biết tại sao cô lại có cảm giác này, nếu nhất định phải nói lý do, thì chỉ có thể nói là trực giác của phụ nữ mà thôi.


“Cô không phải là tôi, sao có thể biết được lòng tôi đang suy nghĩ điều gì. Có lẽ tôi không quá mức để ý đến vấn đề này, cho nên căn bản cũng không trách cô đi!” Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn duy trì nụ cười bình tĩnh, cô không tìm ra được dụng ý của Chu Nhã Tĩnh, đành cứ phải chờ xem thế nào.


“Cô thật là một cô gái thú vị, trách không được, có thể làm cho Vân Thiên Lâm dụng tâm. Kỳ thật, tôi rất hâm mộ cô, có lẽ không chỉ có mình tôi mà nhiều người phụ nữ rất hâm mộ cô. Mà tôi, không phải như những người kia, cái mà tôi hâm mộ chính là Vân Thiên Lâm đối xử với cô. Tôi đã từng nỗ lực lâu như vậy, nhưng với cô chỉ trong một thời gian ngắn có thể thay thế được tôi chiếm chọn vị trí trong lòng Vân Thiên Lâm, tôi rất bội phục cô, tôi cũng rất muốn biết là cô làm như thế nào.”


Bạch Hiểu Nguyệt nhăn mày lại, cô thay thế được cô ta trong lòng Vân Thiên Lâm sao? Nhưng cô không cho rằng lại như vậy, có thể Chu Nhã Tĩnh đối với Vân Thiên Lâm là một loại tình yêu khát vọng, không phải là một tình yêu thật sự. Mà Vân Thiên Lâm cảm nhận tình yêu đó cũng không sâu sắc cho nên mới nhanh chóng nhạt nhòa đi theo thời gian.


“Chu tiểu thư nói những lời này, tôi cũng không dám gật đầu bừa. Mỗi người đều là một vị trí khác nhau.


Từ trước đến nay tôi không nghĩ tới tình yêu có thể thay thế được người này người kia, mà tình yêu chính là sự rung động giữa người này với người kia. Vân Thiên Lâm không còn yêu cô nữa, chỉ như vậy thôi.”


Tuy rằng so về mặt tình cảm và thời gian, Bạch Hiểu Nguyệt không thể sánh bằng được Chu Nhã Tĩnh, nhưng mà Bạch Hiểu Nguyệt có sự kiêu ngạo của mình cho nên cô không chấp nhận cái thể loại thay thế này, Bạch Hiểu Nguyệt có thể cho rằng Chu Nhã Tĩnh đây là muốn hạ bệ cô.”


Sắc mặt Chu Nhã Tĩnh cứng đờ, xấu hổ cười cười, lại tiếp tục nói: “Tốt lắm, cô không nói cũng chẳng sao, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô. Nói hoặc là không nói là quyền của cô. Hôm nay mục đích tôi gặp cô, chính là muốn xin lỗi cô về sự tình đồn đãi trên weibo với báo chí.”


Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngẩn cả người, Chu Nhã Tĩnh muốn xin lỗi cô? Cô ta là một người vô cùng kiêu ngạo, sao đột nhiên cô ta lại muốn hạ mình nói xin lỗi cô? Hơn nữa, nếu thật sự là xin lỗi thì cô ta có làm điều gì sai sao?


Khoảng thời gian trước, tôi không thể chấp nhận được bản thân mình. Là tôi lái xe khi đang trong trạng thái say rượu cho nên mới xảy ra tai nạn, tôi nên vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm. Có lẽ đây là hình phạt ông trời trừng phạt tôi năm đó bỏ đi không từ mà biệt, là tôi không biết quý trọng hiện tại, bây giờ thì còn có thể trách ai được đây.


Bạch Hiểu Nguyệt không nói theo, chỉ lẳng lặng nghe, trong nói này, cô cân nhắc Chu Nhã Tĩnh có mấy phần là thật tình nhưng cũng có mấy phần là diễn trò.


“Có thể là cô đang cho rằng là tôi diễn trò, nhưng mặc kệ thế nào đi chẳng nữa tôi là thật tình, tôi hy vọng cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Múa ba lê với tôi mà nói chính là sinh mệnh thứ hai của tôi, tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày tôi không thể múa ba lê trên sân khấu được nữa. Từ nhỏ, tôi đã nhận ra mình chính là sinh ra vì sân khấu, chỉ khi được đứng trên sân khấu mới có thể thể hiện được giá trị con người tôi mà thôi. Chỉ là tôi không nghĩ tới, chính mình vừa rời đi thì vĩnh viễn mất đi Vân Thiên Lâm. Nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, tôi sẽ vẫn như cũ không hối hận về quyết định của mình.”


Thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn như cũ không có phản ứng gì, Chu Nhã Tĩnh tiếp tục nói tiếp.


“Kể từ khi bắt đầu nghe được giọng cô bắt điện thoại của Vân Thiên Lâm, tôi như muốn phát điên lên, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm đó là trở về nước. Một khắc đó tôi mới cảm nhận được thế nào là mất đi một cái gì đó. Vừa lúc tôi trở về nước, liền thấy được tin tức Vân Thiên Lâm có vị hôn thê, cũng chính là buổi tối hôm đó, tôi uống rượu say ở quán bar, mới xảy ra nông nổi này.”