Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 174




“Ngủ thư phòng? Không tốt lắm, anh cảm thấy vẫn là giường tốt nhất, trừng phạt này tương đồi thỏa đáng.”


Vừa dứt lời Bạch Hiểu Nguyệt ngã ngay trên giường, còn không kịp đứng dậy, bị Vân Thiên Lâm đè ở trên người, anh hôn lên cần cổ trắng mịn của cô.


“Khoan đã, anh hôm nay chưa có ăn cơm mà.”


“Cho nên, hiện tại bắt đầu ăn có điều ăn chủ của nó trước sau đó mới ăn cơm…”


Vân Thiên Lâm không cho Bạch Hiểu Nguyệt có cơ hội nói chuyện nữa, chặn ngay lại cái miệng đang huyên thuyên của cô lại, một bàn tay không an phận chế trụ lại hai tay cô trên đỉnh đầu.


Đêm nay anh phải dạy dỗ cô cho tốt đã, giáo dục lại vợ yêu dám kêu thẳng tên đầy đủ của anh


Bạch Hiểu Nguyệt không nhớ rõ mình đã ngủ khi nào, cô khẳng định là Vân Thiên Lâm cố ý, anh như mang thù chuyện cô tính sổ với anh. Đêm nay anh dùng mọi tư thế với cô, lăn qua lộn lại làm cô đến kiệt sức. Chờ đến khi tỉnh lại, cô hoàn toàn không biết là ban ngày hay là buổi tối.


Lúc này cô mới nhớ tới, hôm nay cô phải đi làm, không biết bây giờ là mấy giờ. Bạch Hiểu Nguyệt giật mình ngồi dậy, đột nhiên dùng quá sức cảm thấy eo đau mỏi nhức, cơ thể như bị xe tải nghiền qua.


Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng than phiền, ca cẩm, tại sao ông trời lại đối xử không công bằng, vì cái gì mỗi lần làm xong là Vân Thiên Lâm lại thư thái thoải mái đi làm, còn cô đều là bộ dạng uể oải không có sức.


Bạch Hiểu Nguyệt miễn cưỡng lê tấm thân vào phòng tắm, thả mình trong nước hoa oải hương. Sau đó Bạch Hiểu Nguyệt phát hiện trên người cô toàn là dấu hôn, không có chỗ nào là không có, căn bản là không thể che hết được. Bạch Hiểu Nguyệt đành phải tìm một cái khăn lụa che lại mới có thể che hết được.


Khi xuống lầu, vừa vặn mẹ Ngô từ bên ngoài vườn đi vào, thấy Bạch Hiểu Nguyệt đã chỉnh tề, nhanh chóng tiến lên.


“Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi, là muốn đi ra ngoài sao?” Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cảm giác mẹ Ngô lạ lạ, sao mẹ Ngô lại hỏi vậy.


“Đúng vậy, hôm nay đâu phải là cuối tuần, con phải đi làm, người không nhớ rõ sao?” Tuy rằng cô không muốn thừa nhận là mình ngủ tới 12 giờ dậy. Một chút nữa đến công ty cô đành phải nói do buổi sáng sức khỏe không tốt, lại để quên mất số điện thoại của phòng nhân sự cho nên không thể gọi xin nghỉ được, đành phải xin lỗi thôi, hy vọng cô không bị trưởng phòng mắng quá nhiều.


“À, lúc buổi sáng thiếu gia đi làm, đã nói không cần phải quấy rầy thiếu phu nhân nghỉ ngơi, đi làm ở công ty thiếu gia đã xin nghỉ giúp người. Chắc thiếu phu nhân đã đói bụng rồi, ăn cơm trước đã.”


Thiên Lâm tự mình gọi điện thoại xin nghỉ giúp cô? Cô thật sự không biết, trưởng phòng sẽ có phản ứng gì, loại chuyện này vẫn là Thiên Lâm làm rất tốt.


Tên này khí thế lúc nào cũng bá đạo, chắc nhờ người ta xin nghỉ cũng chẳng khác nào ra lệnh, hù cho người nghe một trận sợ hãi.


Trên thực tế, Bạch Hiểu Nguyệt đoán một chút cũng không sai, giám sát Lưu là người nghe điện thoại căn bản là không biết Vân Thiên Lâm gọi đến, nghe được Vân Thiên Lâm chính mình nói là muốn anh giúp cho Bạch Hiểu Nguyệt nghỉ một hôm, cả người anh đều ngây ngốc khi nghe xong, còn có chút không thể tin được.


Còn nữa, Vân thiếu tự mình gọi điện thoại xin nghỉ, ai lại không dám phê duyệt, nếu như là xin nghỉ một tháng anh cũng phải đáp ứng. Giám sát Lưu chỉ dám gật đầu, không cần suy nghĩ mà trả lời được ngay lập tức, còn nói phải chăm sóc bản thân thật tốt, không cần phải vội.


Vân Thiên Lâm vừa lòng cúp điện thoại. Chỉ là lúc này Bạch Hiểu Nguyệt không đến công ty đi làm, ở trong mắt người khác lại thành ra là một loại khả năng khác.


Bạch Hiểu Nguyệt không suy nghĩ nữa, chậm rãi dùng bữa sáng với bữa trưa. Đói bụng lâu như vậy nhưng khi cầm đũa ăn một miếng thì bụng lại không đói nữa, Bạch Hiểu Nguyệt tùy tiện cầm di động lên nhìn thử thì mẹ Ngô bên cạnh thấy Bạch Hiểu Nguyệt muốn dùng điện thoại, đột nhiên hô to lên.


“Thiếu phu nhân, người muốn ăn cái gì để ta lấy giúp người.” Bạch Hiểu Nguyệt mày nhăn lại, lúc trước trong bữa ăn toàn là cô tự lấy, mẹ Ngô cũng hiểu ý đâu có hỏi sao hôm nay lạ vậy. Với lại vừa rồi cô muốn cầm di động lên sao phản ứng của mẹ Ngô lại thái quá đến vậy.


“Mẹ Ngô, người không sao chứ.”


“Không có việc gì, không có việc gì, thiếu phu nhân cứ từ từ ăn, canh này là buổi sáng thiếu gia đặc biệt dặn dò nấu riêng cho người ăn.”