“Tôi không nghi ngờ. Chỉ cảm thấy cô rời đi lâu vậy, con cũng sinh ở nước ngoài. Cho nên tôi sợ con không cẩn thận bị người khác tráo đổi. Dù sao cô cũng biết người muốn làm con dâu Mộ gia quá nhiều, tôi cũng không thể ai cũng tin được?”
Lí do của Tân Viên Thường không chút khuyết điểm.
Bởi vì ai cũng biết quyền thế của Mộ gia, muốn làm con dâu Mộ gia quả thật nhiều không đếm xuể.
Dựa theo tình hình này thì kiểm tra DNA là không vấn đề.
Tân Viên Thường tưởng Ôn Tử Tích sẽ dùng mọi cách cự tuyệt đề nghị. Nhưng khiến bà không ngờ là Ôn Tử Tích thoải mái đồng ý.
“Nếu bác gái không yên tâm có thể đi xét nghiệm. Nhưng con kiến nghị vẫn là bây giờ đi, dù sao tối cũng bắt đầu bắn pháo hoa rồi. Nếu có thể xác định thì tối có thể chơi vui hơn không phải sao?”
Mắt đẹp của cô sáng lên, sự kì vọng và chân thành không chút giả dối.
Tân Viên Thường bất giác nghi ngờ.
Bà và Hạ Băng Khuynh nhìn nhau, cũng có thể thấy sự kinh ngạc của đối phương.
“Bác gái, phiền nhanh chút? Đợi lát con còn mang con đi tìm Nguyệt Sâm.” Ôn Tử Tích hối thúc 2 câu, Tân Viên Thường không thể không đáp ứng.
Bà gọi cho 1 người bạn của mình hẹn 1 tiếng sau kiểm tra.
3 người vào thang máy lền tầng 7 chỗ Ôn Tử Tích ở 1 mình.
Mộ Nguyệt Sâm vừa từ tầng 6 xuống đến quán cafe, cũng không tìm thấy Hạ Băng Khuynh.
Mắt anh lạnh lẽo, lập tức nghĩ đến Mộ Nguyệt Bạch. Cho nên anh lại đi đến thang máy bấm lên tầng 5.
Nhưng thang máy dừng ở tầng 7 hoài không xuống.
Anh đợi không được, trực tiếp chạy qua cầu thang.
Tầng 7
Ôn Tử Tích mang theo 2 người mở cửa phòng mình ra.
“Bác gái, nếu xét nghiệm DNA thật là con của Nguyệt Sâm, vậy bác sẽ đồng ý cho con và Nguyệt Sâm kết hôn chứ?” Ôn Tử Tích đứng ở cửa, nhìn thẳng Tân Viên Thường.
“Éc” Tân Viên Thường bị nghẹn họng.
Hạ Băng Khuynh ở bên cũng cảm thấy cổ họng như có gì chắn lại, khó chịu muốn chết.
2 chữ kết hôn thật là tốt đẹp. Nếu năm 20 tuổi không xảy ra chuyện đó thì bây giờ chắc cô đã hưởng thụ sự ngọt ngào và hạnh phúc của 2 chữ đó mang lại.
Nhưng bây giờ.
“Bác gái, nếu đến yêu cầu đơn giản này cũng không đáp ứng được, thì khỏi xét nghiệm DNA đi.” Ôn Tử Tích chặn ở cửa, không để Tân Viên Thường và Hạ Băng Khuynh đi vào.
Tình hình này như đang ép hôn vậy.
Chính vào lúc mấy người đang đứng hình thì Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên từ cầu thang đi lên.
“Ôn Tử Tích cô đang làm gì?” Anh đi đến trước mặt Mộ Nguyệt Sâm, sắc bén hỏi.
Vừa nãy tìm thấy Mộ Nguyệt Bạch ở tầng 5, sau đó mới dựa theo tin tức mà lên tầng 7.
Nếu anh đến trễ một chút sợ sự việc sẽ phát triển theo hướng xấu hơn.
Thái độ của anh khiến cơ thể Ôn Tử Tích run rẩy. Nhưng nghĩ đến hiệu quả sau này cô liền đứng thẳng người, không nhường đường.
“Bây giờ con đang đợi câu trả lời từ bác gái!” Cô nhìn Tân Viên Thường đợi bà mở miệng.
Tân Viên Thường thực sự thích Mộ Tuyên Nhất, vừa muốn trả lời. Nhưng Mộ Nguyệt Sâm thấy thái độ cả họ biết chuyện nhất định không tốt lành gì.
Cho nên lúc Tân Viên Thường muốn trả lời liền ngắt lời bà.