Ngày hôm sau máy bay tư nhân đúng giờ dừng ở đảo nhỏ.
Một đám người đẩy hành lý của mình theo thứ tự đi ra.
Chỉ là, vị trí ngồi lúc về khác lúc đi.
Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ngồi kế nhau, mà còn là Hạ Băng Khuynh chủ động ngồi cùng.
Hành động này không chỉ Ôn Nhã Liên bọn họ ngây người mà đến Tiêu Nhân là bạn thân của cô cũng rất bất ngờ.
“Băng Khuynh, sao cậu là ngồi kế tam thiếu? Nhanh qua đây cùng ngồi với tớ.” Tiêu Nhân vẫy tay, kêu Hạ Băng Khuynh qua.
Nhưng Hạ Băng Khuynh đeo tai nghe không nghe thấy, tự mình ngồi đọc sách. Tiêu Nhân còn muốn kêu cô lại bị Quý Tu kéo một cái.
“Cứ để em ấy như vậy đi, em ấy không ngốc tự có suy nghĩ.” Niềm tin trong câu nói khiến Mộ Nguyệt Sâm nghe thấy mà nhíu mày.
Anh liếc nhìn cô gái bên cạnh, mi tâm lại lập tức thả lỏng.
Cô gái này thật là lành thương quên đau.
Chỉ vì lời hứa hôm qua của anh mà hoàn toàn không sợ anh nữa. Hành động này khiến anh không biết nên khóc hay cười.
Hạ Băng Khuynh nhét tai nghe hoàn toàn không nghe thấy họ thảo luận về mình.
Trong lòng cô tự có suy nghĩ riêng.
Hôm qua cô nói để suy nghĩ chứ không phải chắc chắn về, nhưng cũng không có nghĩa là không quan tâm đề nghị của anh.
Cô cũng rất muốn về với ăn tết vui vẻ với chị, anh rể, bác trai, bác gái, cô cũng rất muốn một nhà cùng ăn trên bàn, ăn những món ngon, nói về chủ đề hot gần đây.
Cô thậm chí còn muốn cùng cháu gái đi mua đồ mới, đi chơi khu vui chơi.
Cho nên cô mới suy nghĩ kĩ.
Có lẽ đi về cũng không chừng.
Mắt cô liếc nhìn Mộ Nguyệt Sâm, miệng mím lại thể hiện sự bất lực không tả.
Anh thật sự tử bỏ bản thân sao?
Suy nghĩ đó theo cô cả đường về. Cho đến khi xuống máy bay trong đầu cô vẫn nghĩ về vấn đề đó.
Nhưng tai nghe vừa tháo xuống, Tiêu Nhân nhào qua.
“Tôi nói Băng Khuynh, sao lại chủ động ngồi với tam thiếu? Nói thật có phải động lòng với anh ta không?
Tiêu Nhân khoác lên cổ cô, âm u có chút ‘uy hiếp’.
Cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm một cái sau đó thu ánh nhìn cười: “Tớ vốn muốn ngồi với cậu nhưng nghĩ đến cậu muốn ngồi riêng với thầy Quý cho nên tìm đại một chỗ.”
“Vậy cậu có thể ngồi kế chị Khương Viên tại sao cứ phải cùng anh ta? Bây giờ tớ thấy cậu ngày càng rung động rồi.”
Tiêu Nhân ngữ khí nghi ngờ khiến Hạ Băng Khuynh kinh ngạc. Một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Cậu không phải không thấy mấy ngày nay chị Khương Viên chỉ huy Trác đại ca làm này làm kia, nói không chừng giữa họ có gì đó, sao tớ không biết điều vậy được?”
Nghe cô nói Tiêu Nhân lập tức nhìn sang Khương Viên.
Kết quả như cô nói thật. Khương Viên chỉ huy Trác Tùy Hàng mang hành lý dùm, lấy cặp thậm chí còn đồ trang điểm.
Bộ dạng đó của Trác Tùy Hàng quả thật là tiểu mật.
“Quả nhiên. Băng Khuynh thật tinh mắt. Cái này cũng biết. Nhưng cậu còn có thể chọn”
“Được rồi ngưng, cậu đừng nói Cố đại ca Quản đại ca Ôn đại ca. Họ dâm như vậy, tớ sợ ngồi kế chắc đến xương cũng không còn. Cho nên Tiêu Nhân cậu có thể đừng hỏi nữa? Chị đang bận lấy hành lý!”
Hạ Băng Khuynh nói xong liền lấy hành ly đi ra ngoài sân bay.
Tiêu Nhân dừng một cái, sau đó nhận ra hành lý của mình còn trong sân bay, gấp gáp chạy đi lấy.
Mộ Nguyệt Sâm thấy Hạ Băng Khuynh đi xa liền đi theo.