Hạ Băng Khuynh cười cười cổ vũ Quản Dung Khiêm bị đả kích mạnh mẽ.
Mắt Quản Dung Khiêm sáng lên, sau đó lên trước ôm Hạ Băng Khuynh vào lòng, “Quả nhiên vẫn là em gái Băng Khuynh hiểu lòng người nhất. Em yên tâm, sau này nhất định học thật giỏi làm bữa ăn cho em. Đến lúc đó Quản đại ca nuôi em, mỗi ngày cho em ăn uống thơm ngon.”
Anh tùy ý nói một câu, thành công khiến mặt Mộ Nguyệt Sâm tối sầm một nửa.
“Hi vọng cậu có thể dùng 3 tháng thực hiện lời hứa để học nấu ăn thật giỏi! Nếu không vượt qua tôi thì đừng nghĩ đến nuôi Băng Khuynh nữa. Nha đầu này, rất kén ăn.”
Mộ Nguyệt Sâm đi lên kéo Hạ Băng Khuynh khỏi lòng Quản Dung Khiêm, sau đó kéo cô đến chỗ nướng thịt của mình.
Hạ Băng Khuynh vốn muốn chống trả nhưng sau khi nhìn rõ phương hướng liền từ bỏ.
Đồ ngon trước mắt, những ý thức khác đều vô dụng.
Cô chỉ cần hưởng thụ đồ ngon là đủ rồi, còn về Mộ Nguyệt Sâm chỉ cần bơ đi là được.
Quả nhiên, đúng như kì vọng của cô, cô bị kéo đến bên kệ nướng.
“Muốn ăn không?” Mộ Nguyệt Sâm lấy mấy xâu thịt đã nướng xong lên trước, lắc mấy vòng trước mặt cô.
Mùi thơm nồng đậm lan khắp không khí.
Chỉ ngửi thôi Hạ Băng Khuynh cũng biết nó cực kỳ ngon, ngon hơn gấp bao nhiêu lần thứ Quản Dung Khiêm nướng.
Nhưng người dụ cô là Mộ Nguyệt Sâm!
Sau khi suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của đồ ăn, liền chậm chạp nói, “Muốn muốn ăn”
Mộ Nguyệt Sâm mắt sáng lên, từ từ đưa thịt đến trước mặt cô. Chính vào lúc miệng cô mở ra chuẩn bị đón đồ ăn ngon thì anh di chuyển tay đi.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh khốn nạn!” Cô tức giận.
Tên đáng ghét, thịt đã bên miệng cô rồi, tại sao anh còn lấy đi? Tại sao?
“Nếu em nói vậy thì thịt này để dành cho Khương Viên ăn. Dù sao cô ta”
“Anh không khốn nạn, không khốn nạn” Hạ Băng Khuynh mỉm cười, giả bộ nịnh nọt anh.
“Anh xoay đến anh choáng rồi. Rốt cuộc anh khốn nạn hay là không đây?” Anh nhếch mày, trong ngữ khí có sự trêu chọc nồng đậm.
Nhưng vì mê lực của đồ ăn ngon quá lớn, cô hoàn toàn không thể kháng cự.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt do dự của cô lại nói thêm”Em phải biết, khốn nạn sẽ không lương thiện cho người khác đồ ăn. Mà khốn nạn cũng không nhiệt tình tiếp tục vì người khác nướng thịt thơm ngon, nhanh nghĩ coi, em cảm thấy biểu đạt cảm giác với anh thế nào thì mới nhận được những phúc lợi đó.”
Lời này của Mộ Nguyệt Sâm rõ ràng là muốn Hạ Băng Khuynh khen mình.
Cô rất muốn kiên trì nội tâm bình thản, nhưng mùi thơm của xâu thịt luôn làm dao động kí ức cô, khiến cô nhớ lại anh từng tốt với cô thế nào.
Nhất thời cô có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng người luôn như vậy, lúc không muốn nói lại nói rất nhiều thứ. Mà lúc muốn nói nhiều thứ lại không thể nói ra một từ.
Hạ Băng Khuynh chính là vậy.
Sau khi do dự nửa ngày cô mới tìm được câu trung tính để hình dung anh.
Cô nói: “Anh rất tốt, tốt như bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả cô gái.”
“Cho nên, có thể cho tôi ăn chưa? Tôi đói quá”