*Chúc mọi người năm mới, mong trong năm nay nhiều bạn đọc trên iNovel hơn để ủng hộ truyện có thể tiếp tục được update cũng như ủng hộ mình! Còn về các bạn nói tim mắc thì mình đã nói lại với cty họ vẫn không chịu, nhưng những ngày lễ thì may ra ok nha! Cảm ơn mng!!!
Ý trong câu nói khiến mặt Hạ Băng Khuynh đỏ lên.
Sao không tiện?
Chỗ nào cũng không tiện có được không?
Cô chỉ là tìm cớ để không ở chung với anh, anh lại hỏi nguyên nhân.
“Chỗ nào cũng không tiện cho nên phiền anh đừng hỏi nữa. Bây giờ tôi tìm chị Khương Viên để chị sắp xếp cho tôi rời đi.” Cô không muốn nói tiếp với anh. Vì nói càng nhiều cô để lộ càng nhiều.
Mộ Nguyệt Sâm nghe ra sự che giấu của cô trong ngữ khí gấp gáp phủ định.
Thời gian qua lâu như vậy, nha đầu vẫn không biết lừa người khác.
Môi anh cong lên sau đó nâng điện thoại lên.
“Anh vừa nhắn cho Khương Viên nói em không rời đi, kêu cô ấy gọi cho sân bay nói mai mới đón.”
Bộ dạng cười xấu xa của anh cộng thêm đôi mắt giảo hoạt khiến Hạ Băng Khuynh ý thức được mình bị bẫy rồi.
“Tôi không tin! Đưa tin nhắn tôi coi!” Cô đứng dậy nhảy cao muốn giật điện thoại của anh.
Vừa nãy rõ ràng cô không thấy anh có hành động gì, sao gửi tin nhắn được?
Nhất định là lừa người!
“Chính là không cho em coi!” Anh đưa điện thoại lên cao hơn.
Miệng Hạ Băng Khuynh bất giác bĩu môi, “Nhất định là giả. Là thật tại sao không cho tôi coi!”
Mộ Nguyệt Sâm cười thất thanh, “Em đây là đạo lí gì? Không cho em coi là vì”
“Là vì gì?”
“Không muốn em đi”
Lời của Mộ Nguyệt Sâm khiến Hạ Băng Khuynh dừng lại. Sự ấm áp lan ra khắp tứ chi của cô.
Ngón tay cô khẽ động, như đang nhảy múa biểu thị nội tâm đang nhảy nhót của cô.
Mộ Nguyệt Sâm chú ý được tiểu tiết này cũng theo đó mà vui vẻ.
Cô không phải không rung động chỉ là chưa tìm được lí do để lần nữa trao trái tim cho anh.
Cho nên, anh cần cố gắng hơn!
“Khụ khụ tôi đi tìm chị Khương Viên nói một tiếng kêu chị gọi phi công trưởng đến đón tôi.” Cô phát giác được ánh nhìn ngày càng nóng bỏng của anh, nhịn không được muốn chạy trốn.
Anh đoán được tâm tư của cô, hiếm khi không ngăn cản.
“Đi đi, xem Khương Viên sẽ đồng ý không.” Anh đại phát từ bi thả người, khiến Hạ Băng Khuynh nghi ngờ nhìn anh mấy cái.
Xác định anh không bày trò mới chạy lên lầu 2.
Cô phải nhanh nói với Khương Viên hôm nay phải rời đi! Nếu cứ như vậy cô nhất định bị sự dịu dàng của Mộ Nguyệt Sâm dụ dỗ.
Cho nên cô nhất định phải rời đi ngay!
Trong phòng khách chỉ còn mình anh.
Trong điện thoại anh không sửa lại tin nhắn gửi cho Khương Viên.
“Ép quá chặt ngược lại phản tác dụng” Anh tự lẩm bẩm, sau đó nghĩ lại phản ứng vừa nãy của Hạ Băng Khuynh. Bất giác lộ nụ cười tà mị.
“Thật tốt, em sắp về bên anh rồi.” Anh nắm chặt tay không khống chế được sự hưng phấn đang dâng lên.
Nửa tiếng sau, hàng người lúc nãy đi lên lầu đều đi xuống.
Trừ Quý Tu và Hạ Băng Khuynh mang khuôn mặt đưa đám thì những người khác đều lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Nguyệt Sâm, nhanh thay đồ, chuẩn bị ăn đồ nướng.” Cố Quan Thụy chân bước chân nhảy đi xuống, chạy vào bếp tìm tạp dề.
Mộ Nguyệt Sâm mới không có tâm trạng coi họ làm gì, anh đi đến trước Hạ Băng Khuynh cúi đầu hỏi nhẹ, “Sao không đi thành vậy?”
Hạ Băng Khuynh đang tức muốn chết, anh đến vừa hay chạm đến họng súng.
“Sao đi không thành? Còn không phải tại anh! Nếu không phải anh nhắn cho chị Khương Viên tôi cần ở lại thêm ngày sao?”
Mộ Nguyệt Sâm ngây người, anh gửi tin nhắn cho Khương Viên?
Anh ngẩng đầu chạm mắt với Khương Viên.