Hạ Băng Khuynh la xong thì thấy Mộ Nguyệt Sâm ở đối diện đang cười với cô.
Nụ cười này, ý vị không rõ.
“Không lẽ em không biết? Chỉ đối với em, anh mới bị t*ng trùng lên não.”
Giọng cảm thán đó như đang tố cáo cô vậy.
Cô mới không quan tâm!
Đối với Mộ Nguyệt Sâm trong những lúc này, cách tốt nhất là không quan tâm!
Thấy cô tìm được cách đối phó với sự vô lại của mình, Mộ Nguyệt Sâm thở dài, “Ài, trước đây Băng Khuynh dễ thương cỡ nào, chọc 2 câu đã mặt đỏ tim đập. Bây giờ, ài”
“Vậy anh tìm người mặt đỏ tim đập đi”
Hạ Băng Khuynh vô thức nói, khiến 2 người ngây người.
Sau đó, miệng Mộ Nguyệt Sâm không nhịn được nở nụ cười đắc ý. Ánh sáng chói lóa đó khiến Hạ Băng Khuynh không dám nhìn thẳng.
“Xem ra, quả nhiên em vẫn thích anh.”
Bộ dạng khẳng định của anh khiến tim Hạ Băng Khuynh đập lệch một nhịp.
“Ai thích anh chứ?” Cô sờ cổ sau đó thoát khỏi lồng ngực của anh, chuẩn bị xuống giường.
Nhưng một câu của anh khiến mọi hành động của cô đông cứng.
“Em nói đó. Băng Khuynh, là em tự nói thích anh.” Giọng anh khẽ nâng lên, như chuyện này là chuyện rất vui của anh.
Cổ họng cô nghẹn lại.
Cô nói rồi?
Nói mẹ anh ấy!
“Tôi nghĩ chắc anh mất trí rồi, nếu không não sao loạn vậy, nhớ được những chuyện chưa từng phát sinh.” Cô quay người mỉm cười.
Mộ Nguyệt Sâm cũng cười theo cô, “Đúng vậy, chắc anh mất trí rồi, cho nên lúc đó mới quên rằng anh yêu em nhiều cỡ nào.”
Câu này, trần trụi mà thẳng thắn.
Cơ thể cô cứng lại, kí ức cũ dần quay lại.
Tình yêu tươi đẹp đó, cô cố gắng giữ chặt mà không quan tâm đến bản thân ra sao.
Cuối cùng nhận được, là nỗi đau lan tràn.
Bây giờ anh nói như vậy thì có tác dụng gì?
“Bệnh mất trí, phải chữa.”
Cô ném một câu, hoảng loạn chạy ra phòng.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên giường, nhìn hình bóng hoảng loạn của cô, trong mắt anh có chút thủy quang.
“Bệnh này, trước khi theo đuổi được em, anh sẽ không chữa. Nếu không anh sẽ đi sự hối hận và đau đớn đang dày vò đến anh muốn chết đi.”
Anh cảm nhận được kí ức cũ đang xông thẳng vào ngực anh, khó chịu đến nắm chặt tay.
“Thật muốn quên đi tất cả, cùng em bắt đầu lại từ đầu.”
Anh nỉ non nói, mắt dần mất tiêu cự.
Cho đến khi Khương Viên đến kêu anh, anh mới thu tâm trạng lại.
“Sao thế?” Anh nhìn bộ dạng lo lắng của Khương Viên, nghi ngờ hỏi.
Anh hiểu Khương Viên, rất hiểu, cho nên mới nghi ngờ sao cô lại lo lắng như vậy.
“Quản Dung Khiêm và Cố Quân Thụy đều không thấy đâu!” Một câu cô chia làm 3 lần nói, đủ thấy cô hoang mang cỡ nào.
“Nói không chừng trốn đâu đó ngủ rồi. Biệt thự tìm hết chưa?” Mộ Nguyệt Sâm chỉnh lại quần áo, sau đó dần đứng dậy.
Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm 2 người, nhiều trò nhất.
Nói không chừng lần mất tích này là mưu kế của họ.
“Không thấy! Chúng tôi tìm hết biệt thự cũng không thấy bóng người nào. Mà mà tôi còn nhận được tin nhắn của Cố Quân Thụy nói bị người che mặt bắt, kêu nhanh đến cứu!”
Khương Viên gấp gáp không phải diễn.
Tin nhắn của Cố Quân Thụy, nói đến tình hình rất nghiêm trọng.
Dù cô thường chọc anh nhưng trong lòng vẫn coi là bạn thân nhất.
“Đưa tin nhắn tôi coi.”
Khương Viên đưa điện thoại cho anh.
Mộ Nguyệt Sâm mở màn hình chính, tìm tin nhắn đó.
“Khương đại tiểu thư, cứu mạng! Chúng tôi bị kẻ bịt mặt bắt đi, tay còn có dao, nhanh đến cứu chúng tôi!”