“Tôi biết rồi, cô đi hỏi Tùy Hàng xem công tắc sửa được không. Dù sao trạng thái bây giờ của Băng Khuynh, tôi sợ xảy ra chuyện.”
Mắt anh liếc nhìn Hạ Băng Khuynh, lập tức đầy dịu dàng và lo lắng.
Khương Viên biết mình nên rời đi, nên nói 2 câu rời mở cửa rời đi.
Trong phòng, lần nữa chỉ còn Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh.
Tiếng gió không truyền vào đây, chỉ có tiếng thở nhẹ của Hạ Băng Khuynh nghe rất rõ ràng trong đêm.
Cô đang nói, “ Mộ Nguyệt Sâm, anh nhanh chạy”
Luôn lặp lại 6 chữ đó.
Tim Mộ Nguyệt Sâm như bị súng bắn trúng vậy, nhưng đạn đều làm bằng kẹo.
Cơ thể anh, não anh đều bị mật ngọt vây kín.
Cô đến gần tai cô, nhẹ nói, “Anh biết, em vẫn thích anh, mà còn thích hơn trước đây.”
Ngữ khí của anh, như đứa bé trai có được món quà mình thích, thỏa mãn mà vui vẻ.
Đối với anh mà nói, không có chuyện gì có thể so sánh được với chuyện này.
Hạ Băng Khuynh vẫn thích anh, đối với anh mà nói là vinh dự lớn nhất.
“Mộ Nguyệt Sâm” cô gọi tên anh, từng chữ từng câu muốn làm tan chảy tim anh.
“Anh ở đây, luôn ở đây, Băng Khuynh” Anh nhẹ đáp.
Sau đó anh lên giường ôm chặt cô vào lòng.
Lần này, anh không có bất kì tạp niệm nào.
Anh chỉ muốn ôm cô, im lặng mà ôm. Không quan tâm sự rối loạn của thế giới bên ngoài, không quan tâm dòng người ngược xuôi.
Hạ Băng Khuynh mơ một giấc mơ cực kỳ kỳ lạ.
Trong mơ, cô bị con gấu ngốc ôm lấy.
4 chi của nó ôm lấy cô không để cô chuyển động. Mà gấu ngốc còn giơ một chân khác ra áp lấy cô.
Cảm giác rất kì lạ.
Cô đưa tay đẩy chân của gấu ngốc ra, lại bị nó ôm chặt hơn, mà chân đó cũng lớn hơn.
Cô chống trả vô số lần, gấu ngốc ngày càng bực tức phát ra tiếng thở thô trầm.
Cuối cùng dưới cái ôm khiến cô không thể động đậy đó, cô mở mắt ra.
Đầu tiên lọt vào tầm mắt là khuôn mặt màu đồng.
Cô chớp mắt, lọt vào mắt là đôi mắt thâm sâu.
Trong mắt như che giấu rất nhiều tâm ý.
Loại cảm giác này cô hình như có chút quen thuộc.
“Sờ đủ rồi chứ?” Mộ Nguyệt Sâm nói giọng lạnh lùng mang chút trêu chọc, đánh tan sự mơ màng của cô.
Sờ đủ rồi chứ?
Sờ cái gì?
Cô cúi đầu nhìn tay mình.
Ầm!
Một luồng khí nóng xông lên mặt nhỏ của cô.
Lập tức, sắc mặt cô như tôm luộc, đến cả cổ cũng đỏ lên.
Sự mơ màng của cô biến mất hoàn toàn, dọa đến dựng người dậy.
“Anh anh anh sao ở đây?” Cô giả bộ bình tĩnh chuyển chủ đề.
“Tối qua người nào đó mê man, nắm chặt phía dưới của anh. Anh lại không dám động, sợ chôn vùi hạnh phúc sau này của mình. Hết cách, chỉ có thể ngủ chung với em một đêm”
Anh đưa tay ra như rất bất lực.
Hạ Băng Khuynh mím môi xấu hổ không thể che giấu.
“Sao tôi lại cầm của anh. Sao có thể cầm của anh cả đêm? Nếu là thật, anh sao còn cái đó cái đó”
Nói đến đây, cô đột nhiên không thể nói tiếp.