“Đợi đã, cùng đi” Anh bước lên, lần nữa ở bên cạnh cô.
Thuận tiện nắm tay cô.
Như cũ trơn mịn mềm mại, như chưa bị người đàn ông khác nắm qua vậy.
“Thả ra” Cô thấp giọng có chút không vui.
“Chúng ta là đồng đội, nếu có xảy ra tình huống ngoài ý muốn phải làm sao? Cho nên vẫn là nắm tay. Nếu có thể chúng ta có thể thử ôm nhau như vậy an toàn hơn.”
Sự vô lại của Mộ Nguyệt Sâm thể hiện rất rõ trong biệt thự này.
Hạ Băng Khuynh bất lực, “Mộ Nguyệt Sâm, anh 20 mấy tuổi rồi, trân trọng da mặt tí được không? Đừng lúc nào cũng dùng da mặt làm tài nguyên tùy ý sử dụng.”
Anh cười nhẹ, “Dù sao cũng không cần 20 mấy năm rồi, đột nhiên không thể thay đổi được. Lần sau nhất định thay đổi.”
Nói xong vẫn nắm chặt tay cô.
“Anh đang học cách làm da mặt mỏng tí, chỉ là quá trình hình như dài hơn tí”
Hạ Băng Khuynh quả thật cạn lời.
“Tùy anh, dù sao tay tôi thường chạm tử thi, còn ở trong ngực họ tìm kiếm thứ cần tìm. Nếu anh thích có thể nắm.”
Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại, miệng nhếch lên độ cong bản thân cũng không biết.
Họ đi rất lâu, lâu đến Hạ Băng Khuynh có chút nghi ngờ.
“Anh nói họ đi đâu rồi? Sao không nghe tiếng gì cả?” Cô dựng tai chú tâm nghe âm thanh những chỗ khác.
Nhưng truyền đến tai chỉ là tiếng gió và sóng biển vỗ vào bờ.
Mấy người đó như biến mất khỏi nhân gian.
“Không biết, họ có thể thám tính chỗ khác rồi.” Mộ Nguyệt Sâm có chút không quan tâm.
Không có người là tốt nhất, không ai thì anh có thể phát triển tình cảm với Hạ Băng Khuynh.
“Nhưng không nghe chút tiếng nào, có chút không đúng. Đặc biệt là Tiêu Nhân, con nhóc đó vậy mà không la!” Cô vẫn có chút nghi ngờ.
Người khác cô không biết nhưng Tiêu Nhân, không sợ trời đất nhưng sợ ma quỷ yêu quái nhất.
Nhưng khiến cô thấy kì lạ là hôm nay con nhóc đó lại không kêu la!
Đây không đúng với tính cách của Tiêu Nhân!
“Nói không chừng thầy Quý là thay đổi lại thế giới quan cho cô ta, khiến cô ta ý thức được cho nên không sợ những thứ này nữa.”
Hạ Băng Khuynh quay đầu cực kỳ chán ghét nhìn anh.
“Anh có thể nói chuyện cười nào nhạt hơn không.”
Cô trợn mắt rồi đi tiếp.
Mộ Nguyệt Sâm sờ mũi, “Có nhạt vậy không?”
Sau đó bước đi theo.
Hành lang lầu 2 không 1 người.
Gió thổi qua cửa sổ tranh nhau xông vào.
Phòng 2 người không đóng cửa, gió thổi lên đó, phát ra tiếng khó nghe.
Hạ Băng Khuynh đi lên lầu 2, ở sau là Mộ Nguyệt Sâm.
“Tôi nói Mộ Nguyệt Sâm, anh là đàn ông, anh đi trước thám tính tình hình.” Cô dừng bước nhìn sang anh.
Nói thực, tuy bình thường cô tiếp xúc tử thi nhiều nhưng đó cũng là vật chết. Bây giờ tình hình trên hành lang như là nơi xuất hiện ma quỷ vậy.
Cô mới không dám đâm đầu vào.
“Em sợ rồi?” Anh cười nhẹ, giọng cười ở lồng ngực anh.
“Sao có thể” Cô vỗ ngực để mình dũng cảm hơn tính đi về trước.
Hừ, một người đàn ông mà rề rề rà rà, thật
“Theo sau anh” Anh vỗ đầu cô, kéo cô về sau mình.
Cô nhìn lưng rộng trước mặt đột nhiên ngây người.
Anh như vậy, như 2 năm trước
“Ngốc rồi?” Anh vẫy vẫy tay trước mặt cô, cười sáng lạn.
Cô lắc đầu, “Đi thôi”