Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 846




Thấy động tác của họ, sắc mặt Khương Viên khẽ cứng. Nhưng lập tức khôi phục bình thường.

“Nói không chừng, thay vì gọi trò chơi hôm nay là tìm bảo nguy hiểm thì gọi là thám quỷ nguy hiểm. Các người cảm thấy sao?”

Bộ dạng chuyện này có thật của cô khiến Tiêu Nhân ôm Quý Tu chặt hơn.

Tuy anh có chút không tự nhiên nhưng vẫn giữ chặt tay để cô có thể bám vào được.

Khương Viên nhìn động tác này, ánh mắt ngưng đọng lại.

“Nếu hai người một tổ, vậy chúng ta 9 người, chia thế nào?” Ôn Nhã Liên đánh tan sự ngưng đọng của cô.

“Uhm cái này, tôi và tiểu mật một tổ, Nguyệt Sâm và Băng Khuynh 1 tổ, Tiêu Nhân và thầy Quý 1 tổ, 3 người các cậu một tổ.”

An bài của cô lập tức khiến Cố Quân Thụy thét lên.

Hạ Băng Khuynh muốn lên tiếng từ chối nhưng bị anh áp xuống, cuối cùng chỉ có thể nuốt vào bụng.

1 tổ thì 1 tổ, chỉ cần cô giữ thái độ không quan tâm không đến gần.

Như vậy chắc không vấn đề.

“Dựa vào đâu? Cô đang phân biệt giới tình, tôi phản đối. Dù sao tôi phải chung tổ với 1 nữ, mới không cần một mình.”

Cố Quân Thụy vừa nói xong liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Nguyệt Sâm.

“Tôi không cùng tổ với em gái Băng Khuynh.”

Kết quả, ánh mắt nhàn nhạt của Quý Tu nhìn qua, anh cảm thấy sự lạnh lẽo lúc nãy tăng thêm một lần.

“Tôi cũng không cùng tổ với em gái Tiêu Nhân”
Đùa, 2 người là hoa có chủ.

Anh nếu cạy tường chắc chắn bị đánh tan tành!

“Cố thiếu gia ý anh là muốn chung tổ với tôi sao?” Khương Viên hướng cơ thể không xương đến bên anh.

Trác Tùy Hàng ở sau cô cười lén.

Còn không ngừng nhảy mắt ra hiệu nhờ anh thu thập yêu nghiệt này đi.

Nhưng đáng tiếc, anh cười rạng rõ đẩy Khương Viên ra.

Lùi 2 bước, đứng cùng với Ôn Nhã Liên và Quản Dung Khiêm.

“Tôi vẫn là về đội độc thân. Chó độc thân thật sự không thể bị tổn thương.” Anh trầm nặng thở dài, sau đó để tay lên vai Quản Dung Khiêm.

“Anh em, trên đảo nhỏ sói nhiều thịt ít chúng ta phải kề vai chiến đấu.”
Lời anh vừa dứt, Quản Dung Khiếm liền ném giấy vệ sinh vo thành cục cho anh.

“Cậu quên chúng ta là đội độc thân à? Cho nên anh em, cậu vẫn nên tự đi thám hiểm trong biệt thự để tìm quỷ đi. Nói không chừng gặp được cô gái này có thể trở thành thịt của ‘sói bạc’ như cậu đó.”

Nói xong, Quản Dung Khiêm đi về trái 2 bước, đến gần Ôn Nhã Liên.

Nghe Quản Dung Khiêm bình luận về Cố Quân Thụy mọi người đều cười lăn.

Sói bạc?

Thật là hình tượng sinh động!

Mấy người cười rất lâu, cuối cùng giọng Khương Viên vang lên ngăn lại tiếng cười.

“Tôi có hỏi bảo mẫu rồi, công nhân sửa điện mai mới đến đỏa cho nên tối nay chúng ta cứ tận lực hưởng thụ.” Cô xua tay nhỏ, cả đám người liền giải tán.

Chỉ có Tiêu Nhân kéo cô lại, mặt nghi ngờ, “Tại sao công nhân mai mới đến?”

Cô mím môi có chút không kiên nhẫn, “Em gái Tiêu Nhân, em tưởng tất cả mọi người trên thế giới đều giọng chúng ta, có máy bay riêng phục vụ việc đi lại? Có phân biệt người giàu người nghèo, cho nên công nhân mai mới đến được, hiểu không?”

Nói xong cô kêu Trác Tùy Hàng rồi đi về trước.

Để lại Tiêu Nhân vẫn ở đó suy nghĩ.

“Thì ra, cách biệt giữa người với người lớn như vậy. Ài”

Thở dài của cô bay trong đêm tối từng chút tản ra, lan đi.