Anh nhìn đến mê người tay tự nhiên đưa ra.
Mắt thấy sắp chạm vào cảnh đẹp trong tưởng tượng thì nghe tiếng rất lớn của Tiêu Nhân, “Tam thiếu anh đang làm gì?”
Tay lớn của anh như bị dọa lập tức thu lại.
Nhìn sang Tiêu Nhân, trong mắt mang theo lửa giận khó nhịn.
Nữ nhân này có phải ghi hận sáng làm hư chuyện tốt của cô ta và Quý Tu nên muốn làm loạn?
Quý Tu nhìn thấy lửa giận trong mắt anh liền kéo Tiêu Nhân lại.
Mộ Nguyệt Sâm an ủi rất lâu mới áp lửa giận xuống.
“Không làm gì, chỉ thấy bên tai Băng Khuynh có tóc mai rơi ra muốn vuốt lại thôi”
Cho nên da mặt dày chính là nói người như Mộ Nguyệt Sâm.
Tiêu Nhân rõ ràng thấy anh muốn chạm mặt Hạ Băng Khuynh. Sao anh lại nó thành có lòng tốt vuốt tóc?
Quả nhiên không thể nhìn người qua bề ngoài.
Bụng Tiêu Nhân thầm oán mấy lần, liền nghe Khương Viên nói.
“Hồi trước tóc tôi cũng rơi sao không thấy Nguyệt Sâm giúp tôi?” Cô dùng giọng coi kịch hay nói, khiến mặt Mộ Nguyệt Sâm tái xanh.
Hạ Băng Khuynh cúi thấp đầu không tham gia vở kịch.
Đối với sự độc mồm của Mộ Nguyệt Sâm cô hiểu rất rõ.
Câu này của Khương Viên tuyệt đối sẽ nhận lại câu không thể đáp trả.
Quả nhiên, thấy mặt Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt miệng cong lên nụ cười tà mị.
Khương Viên trong lòng đột nhiên bất an.
“Vì cô xấu!”
3 chữ này chậm rãi nhả ra từ miệng anh.
Khương Viên kinh ngạc đứng dậy, cơ thể kiêu ngạo khẽ run rẩy.
Những người khác ôm bụng nằm trên sofa lăn tròn.
Đến Quý Tu bình thường bình thản cũng ho một tiếng, khó che giấu ý cười.
Hạ Băng Khuynh là đương sự,ngồi kế Mộ Nguyệt Sâm, muốn cười lại không dám cười. Chỉ có thể nhịn xuống khẽ run vai.
“Em muốn cười thì cười, đừng nhịn như thế.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh giọng khiến cô hoàn toàn cười ra tiếng.
“Hahha, Mộ Nguyệt Sâm anh ác quá.” Cô ôm bụng bò lên bàn cười.
Khương Viên nhìn phía trước trừ Mộ Nguyệt Sâm tất cả đều cười muốn chết, khuôn mặt liền bắt đầu dậy lên mây đen.
“Cười chết các người đi, Trác Tiểu Mật, lên lầu mở nước tắm cho tôi.” Cô kêu đến Trác Tùy Hàng bước chân đi lên lầu.
Trác Tùy Hàng vốn đang cười muốn chết trên sofa nghe câu này còn chưa phản ứng lại.
“Cô kêu tôi?” Anh chỉ mình, mở to mắt.
“Cho này ngoài anh ra không ai có tư cách thành tiểu mật của tôi.” Cô tùy ý nói một câu khiến Trác Tùy Hàng kinh ngạc đứng tại chỗ.
Anh không cần tư cách này được không?
Anh rõ ràng là trợ lý của Mộ Nguyệt Sâm từ lúc nào thành tiểu mật của Khương Viên?
Anh muốn xin nghỉ?
“Còn không nhanh theo? Còn ở đó cười tôi kêu Nguyệt Sâm đuổi việc cậu, để cậu theo tôi”
Câu này vừa dứt Trác Tùy Hàng chân như đeo phong hỏa luân liền đi theo cô.
Động tác thuần thục như vậy lần nữa khiến mấy người dưới lầu cười ngất.
Độ cong trên miệng Mộ Nguyệt Sâm vẫn như cũ, nhìn động tác của Trác Tùy Hàng liền lóe lên một suy nghĩ.
Hình như tặng anh cho Khương Viên cũng không phải chủ ý tồi.
Đám người nhìn mặt anh có sự suy nghĩ bắt đầu cầu nguyện cho Trác Tùy Hàng.
Amen!