“Anh không ăn thôi, tôi ra ngoài đây” Hạ Băng Khuynh né tránh ánh mắt anh, nhanh chóng ra ngoài.
Trong phòng khách, 3 người Ôn Nhã Liên đang ăn mì nhìn thấy Hạ Băng Khuynh đỏ mặt liền như phát hiện đại lục mới.
Trong nhất thời, 3 cái đầu chụm lại bắt đầu tám.
Bên kia, còn có đầu nhỏ của Tiêu Nhân không ngừng chen vào.
“Các câu nói có phải Nguyệt Sâm ở trong ‘bắt nạt’ em gái Băng Khuynh cho nên mặt em ấy mới như vậy” Cố Quân Thụy lộ nụ cười xấu xa, nhận được sự chán ghét của 3 người còn lại.
“Đó là 2 người tái hợp lại, đang ấy nồng nhiệt liền phát hiện Nguyệt Sâm quên đeo bao cho nên em gái Băng Khuynh tức đến đỏ mặt” Quản Dung Khiêm đoán, lại nhận được một sự đồng tình.
“Tôi thấy, có khả năng nhất là tam thiếu nói lời bậy bạ, Băng Khuynh nhà tôi không chịu được.” Tiêu Nhân nói xong còn nhìn sang Hạ Băng Khuynh.
Lập tức nhận được cái trợn mắt.
Mộ Nguyệt Sâm đi ra, thấy bạn anh đang tụm lại thảo luận rất high.
Thậm chí còn không ngừng nhìn sang Hạ Băng Khuynh, khiến đầu cô cúi xuống sắp đụng bàn rồi.
Cảnh này lâp tức khiến chủ nghĩa nam nhân của anh bộc phát.
“Các người còn cắn lưỡi nữa thì tôi không ngại cắt lưỡi ra ăn với mì.” Một câu lạnh lùng của anh khiến mấy người giây trước còn thảo luận sôi nổi giây sau liền tách nhau ra.
Tốc độ này nhanh đến phá kỉ lục thế giới.
“Nguyệt Sâm, cậu đến rồi à” Ôn Nhã Liên ngại ngùng nói.
Bộ dạng họ tụ lại nói lúc nãy chắc chắn không dễ nhìn. “Nếu tôi còn không đến, Băng Khuynh không biết bị các người bắt nạt thành thế nào rồi.” Anh đi đến ngồi bên Hạ Băng Khuynh, một tay tự nhiên để lên eo cô.
Động tác này khiến mấy người ngây người.
Đây là gì đây?
Họ không phải chưa tái hợp sao?
Hành động thân mật vậy thật sự tốt sao?
“Oan quá, chúng tớ vừa mới khen tình cảm đẹp thê lương của Nguyệt Sâm và em gái Băng Khuynh, sao là bắt nạt được?” Cố Quân Thụy không hổ là nam nhân sống giữa ngàn hoa, nói dối mặt không đỏ tim không đập.
“Cậu nói lần nữa?’ Mộ Nguyệt Sâm nhìn sang anh, phòng khách lập tức chuyển thành lạnh lẽo, tuyết rơi đầy nhà.
Cố Quân Thụy nghĩ lại lời vừa nói, chút nữa là cắn lưỡi mình. Đáng chết, nói bậy rồi lại nói tình yêu đẹp thê lương?
Đây là tình cái chết mà?
“Không, tớ là nói, vừa nãy bọn tớ nói tình yêu của cậu và em gái Băng Khuynh đẹp đến cảm động ông trời.” Biểu cảm anh khoa trương khiến mấy tên ‘đồng minh’ ở bên không đạo đức cười lên.
Một tiếng cười khiến sự lạnh lẽo của Mộ Nguyệt Sâm giảm đi một ít.
“Các cậu đối xử vậy với diễn xuất của tớ sao?” Cố Quân Thụy quay đầu trách mấy tên đồng minh.
“Quân Thụy, không phải bọn tớ không muốn ủng hộ chỉ là quá mắc cười rồi, nhịn không được hahahaha” Quản Dung Khiêm - tên bạn tốt nhất vỗ vai anh lại nằm bò ra cười.
Sắc mặt Cố Quân Thụy như thịt bò chín thêm rau thơm.
Tái xanh.
Nghe tiếng cười thoải mái, Hạ Băng Khuynh cũng bặm môi cười nhẹ.
Đám đàn ông này thật là một người mắc cười hơn một người.
Nhưng như vậy cũng tốt, tốt hơn mỗi ngày cô đều đối mặt với tử thi lạnh lẽo.
Trong mắt Mộ Nguyệt Sâm toàn là hình ảnh cô cười nhẹ.
Tay nhỏ trắng nõn để bên miệng, đồng tiền thoáng hiện trên má, mắt cong cong sáng như sao, quả thật là cảnh đẹp nhất mà anh thấy trong đời.