Nhưng, anh vẫn cứng miệng, muốn có nhiều sự ngọt ngào hơn.
“Tâm trạng ba mẹ anh từ lúc nào thành chuyện em quan tâm rồi?”
“Tốt xấu gì cũng sống chung lâu vậy, dù không làm con dâu cũng thành tiểu bối.” Hạ Băng Khuynh không cho là đúng nói.
Nhưng nghe từ “con dâu” mắt Mộ Nguyệt Sâm lập tức trầm xuống.
“Trong mắt họ, em vẫn luôn là con dâu của họ.”
Anh không dám nói đến bản thân vì anh chắc cô sẽ hoảng sợ chạy trốn và né tránh.
Cho nên anh dùng ba mẹ ra để hi vọng có thể thông qua đó thấy được cách nghĩ của cô.
Cô lúc này, còn không biết mục đích của anh, vẫn trả lời như cũ.
“Nhưng tôi sớm đã không phải rồi, có thể nói trước giờ cũng chưa từng là con dâu.” Giọng cô rất nhẹ, như con gió thổi vào tim anh, mang lên nỗi đau khó nói trong tim anh.
Anh rất muốn phủ định lời cô nói nhưng phát hiện bản thân không có lí do.
Vì năm đó chính anh là người từ bỏ cơ hội chứng minh thân phận của cô.
“Băng Khuynh” Anh kêu tên cô, cũng không nói gì nữa.
“Không nói nữa, nhanh đi nấu mì, nếu không đợi tí họ ăn không no anh sẽ không có cái mà ăn”
Cô đổi chủ đề rất nhanh, trong chớp mắt đã điều chỉnh xong tâm trạng.
Mộ Nguyệt Sâm nghĩ kĩ sắc mặt cô, sau khi thấy không bị khác thường mới yên tâm.
“Cho họ đi, anh không ăn, mì quá dơ rồi” Đến lúc này anh vẫn chưa khắc phục được bệnh sạch sẽ.
Hạ Băng Khuynh vừa nhìn anh nhíu mày liền biết anh chê nó.
“Cả biệt thự chỉ còn 10 thùng mì. Nếu không ăn mai sẽ đói. Mà nghe chị Khương Viên nói tối nay còn ra bãi biển chơi. Nếu đến lúc đó không đủ sức thật sẽ thành trò cười mất.”
Cô nhẫn nại giải thích, không nhận được câu trả lời xác định của anh.
“Nói chung anh không ăn, hoạt động tối nay không tham gia. Các người thích làm gì làm” Nói xong 2 tay bỏ túi muốn rời bếp.
Nhưng Hạ Băng Khuynh không biết tại sao không muốn anh bị đói.
Cho nên đưa tay kéo áo anh lại.
“Không cho đi! Hôm nay anh không ăn mì không được rời đi!” Cô nửa uy hiếp nửa nũng nịu không bước chân Mộ Nguyệt Sâm lập tức dừng lại.
“Tại sao?” Giọng anh nhàn nhạt khiến não Hạ Băng Khuynh không thông được.
Tại sao?
Đương nhiên sợ anh đói, cơ thể không thoải mái.
Còn có thể là gì?
Nhưng lời này có phải quá thân mật?
Cho đến lúc này não Hạ Băng Khuynh mới quay lại.
Cô tại sao kéo không cho anh đi?
Anh không ăn thì thôi, đói chết thì kệ!
“Sao? Không nghĩ ra, có cần anh trả lời giúp em?” Anh nghiêng người mắt không rõ ý vị khiến cô bất an.
Cứ cảm thấy anh đang đào hố dụ mình nhảy vào!
“Không cần, tôi không muốn biết” Cô xua tay cự tuyệt.
“Không sao, anh khá lương thiện rất thích giải đáp nghi ngờ trong lòng người khác. Nguyên nhân em không cho anh ra là vì”
“Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe!” Cô bịt tai lại, mắt nhắm chặt.
Cô mới không muốn nghe lời dịu dàng từ miệng anh, cô không muốn nghe!
“Anh còn chưa nói em liền biết anh muốn nói gì? Xem ra chúng ta cực kỳ ăn ý” Anh nhìn sang cô, mắt mang ý vị thâm sâu khiến toàn thân cô không tự tại.