Nhưng nếu anh có phản ứng với cô sao bình thường lạnh lùng như vậy, đến chút ấm áp cũng không cho cô?
“Tu Tu, anh thích em không?” Tiêu Nhân cúi đầu, nhìn cơ thể Quý Tu có chút lộn xộn.
Nếu anh trả lời thích, hôm nay cô nhất định có được anh!
Nếu anh nói không thích, cô vẫn có được anh!
Hừ, thịt mình nuôi nhiều năm không ăn không lẽ cho người khác ăn?
Quý Tu nâng mắt, ánh mắt gợn lên xuân quang của người ở trên.
Tai dường như càng đỏ hơn.
“Tiêu Nhân, xuống nhanh!” Anh giả bộ bình thản muốn cô rời khỏi nơi nguy hiểm của mình.
Anh là đàn ông đương nhiên có phản ứng bình thường của đàn ông.
Nếu cô còn ở chỗ đó nữa anh không nhịn nỗi phải làm sao?
Tiêu Nhân mới không quan tâm sự lo lắng của anh, nghe vào tai cô là Quý Tu không nguyện ý cùng cô ân ái.
“Tu Tu, có phải anh thích chị Khương Viên rồi? Cơ thể cô ấy đẹp như vậy, có phải thích cô ta rồi không?”
Trong lời của Tiêu Nhân mang sự ủy khuất, chân thật không chút giả dối, trực tiếp đi vào đáy lòng anh.
“Nói bậy gì? Nhanh đi dậy!” Quý Tu bình thản nói bên tai cô.
“Em không quản! Anh chắc chắn thích chị Khương Viên rồi, cô ấy thành thục như vậy, gợi cảm muốn chết.”
Động tác đó, anh vốn tên đã lên dây, càng chịu không nổi.
Đến sự bình tĩnh của anh cũng sắp bị dùng cạn.
“Tôi không thích cô ấy” Anh áp chế sự dâng sóng trong lòng, lạnh lùng nói.
Nhưng Tiêu Nhân làm sao có thể bỏ qua?
Tu Tu của cô không thích Khương Viên cũng không thể hiện là thích cô?
Cô cần cố gắng, cố hơn nữa!
Nghĩ đến đây, cô mạnh mẽ áp xuống.
“Tu Tu, vậy thích em không?”
Động tác này khiến cổ áo cô mở rộng, càng không chút che đậy.
Mắt anh ngưng trọng.
Cảm giác khó nhịn dần thiêu cháy anh.
Lửa, dậy sóng.
Như nuốt chửng lí trí anh.
“Tiêu Nhân, tôi nói lần cuối, đi xuống!”
Lần này giọng anh mang chút tức giận.
Hành động của Quý Tu không nghi gì thể hiện trên người anh đang bị từng ngọn từng ngọn lửa ập đến.
Nhưng bây giờ anh không dám lấy ngọn lửa đó.
Đáng tiếc, trong đầu Tiêu Nhân chỉ là đáp án của anh.
“Tu Tu nói em nghe đáp án em liền đi xuống!”
Cô ngồi về dưới một chút.
Cô ngưng thần lại.
Tiêu rồi.
Quý Tu nhìn biểu cảm của cô, muốn cười lại cảm thấy khó nhịn.
“Được, tôi nói em nghe, em nhanh đi xuống.”
Anh bất lực thỏa hiệp.
Cô có được sự đồng ý. vui vẻ chuẩn bị đi xuống.
Người như Tiêu Nhân, là động vật đơn bào chỉ có 1 sợi dây thần kinh.
“Em biết Tu Tu tốt nhất, em xuống ngay, anh chuẩn bị từ ngữ trước, em thích lãng mạn một tí.”
Cô vừa chống người dậy, lập tức áp xuống người Quý Tu lần nữa.
Quý Tu vừa thở phào liền thấy thân ngọc mềm mại lại áp xuống.
Anh phản xạ có điều kiện đưa tay đón lại phát hiện mình sờ chỗ không ên sờ.
Vừa muốn rút lại cô liền chủ động nắm lấy.
“Cảm giác thế nào?” Cô cười, nụ cười khiến cô càng thêm mê hoặc.