“” Hạ Băng Khuynh hận không thể tát chết anh!
Cô thẳng lưng tức giận đẩy Mộ Nguyệt Sâm, “Anh không thể nghĩ những thứ nghiêm túc hơn à? Trong đầu trừ cái đó không có cái khác sao?”
Mặt đỏ như cà chua bị nấu chín, lưng tê dại muốn nổ tung, cô sắp không thể suy nghĩ tiếp nữa.
“Không nghĩ mấy đó mới là không bình thường.” Mộ Nguyệt Sâm thẳng người, lười biếng dựa giường, nhếch mày, “Em biết ở hang động cuối cùng anh nghĩ đến gì không?”
“Không có hứng thú!” Hạ Băng Khuynh đứng dậy tức giận nói một câu.
Dù sao từ miệng anh cũng không phải lời hay!
“Anh đang nghĩ nếu bị nhốt trong đó không ai đến cứu có phải trước khi chết chúng ta cái đó một lần?”
“”
Hạ Băng Khuynh đưa tay hung hăng bịt tai mình, “Đủ chưa? Còn chưa chịu dừng sao?”
Cô tức đến dặm chân, “Ai muốn quan tâm anh? Từ bây giờ tôi không nghe được bất kì lời nào anh nói!”
Hỗn dỗi bịt tai chặt hơn đến tai bị ép đến đau cô cũng không thả lỏng.
“Uhm như vậy à?” Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ nghiêm túc gật đầu, như phối hợp với lời cô tạm thời im miệng mắt sâu thẳm nhìn cô.
Cô bị anh nhìn đến tai nóng lên, quay mặt đi tức giận không muốn nhìn anh.
Nếu không phải Tiêu Nhân còn ở phòng cô, phòng mấy người khác bị khóa cô mới không ở lại đây.
Thời gian từng chút trôi qua, 2 người không ai tiến thêm 1 bước.
“Chỗ đó của em hình như nhỏ hơn trước một chút.”
Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên mở miệng.
Hạ Băng Khuynh: “”
Tức giận trừng mắt, bỏ tay bên tai xuống hung hăng đục anh, “Lưu manh thối, anh có đáng ghét không chứ!”
Hai tay lập tức che lại không cho xem.
Mộ Nguyệt Sâm khẽ ngây người ánh mắt lập tức lướt qua tia vui vẻ đã lâu không xuất hiện.
Như đáy lâu bị chôn vùi rất lâu đột nhiên nở một đóa hoa.
Cảm nhận được mùi hương lan tỏa khắp trái tim khiến nó trở nên dễ chịu.
Bị cô chửi thoải mái như vậy, cảm giác này thật tốt.
Cô trước đây luôn không có bất kì tâm trạng nào trước mặt anh, tuy không lạnh nhạt nhưng tuyệt đối không thân cận.
Như là cách một lớp màn vậy, cô che giấu tất cả tâm tư của mình khiến anh không thể chạm vào.
Mà bây giờ lớp màn đó đã mở ra, anh nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, trong lòng vui vẻ ngày càng nồng đậm.
Hạ Băng Khuynh hơi ngớ người, người này không phải não bị úng nước chứ?
Bị chửi còn vui vậy
Cô hừ lạnh dứt khoát đối lưng với anh, không cho anh nhìn đằng trước của mình.
Hơn nữa, nhỏ lại
Cô có chút không cam tâm cúi đầu nhìn ngực mình một cái.
Hình như
Không có mà?
Không lẽ nhỏ thật sao?
Không lẽ thịt chuyển qua chỗ khác rồi? Cô mới không muốn!
“Không cần nhìn lén dù nhỏ đi anh cũng không chê em.” Lời nói mang theo ý cười của Mộ Nguyệt Sâm ở sau truyền đến.
Hạ Băng Khuynh chút nữa cắn nhầm lười, “Ai nhìn lén chứ? Nói bậy!”
“Phải không? Em ngẩng đầu nhìn phía trước mình trước đi.”
“Anh ‘có lòng tốt’ nhắc nhở cô.
Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu lập tức dùng 2 chữ suy sụp để diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình.
Đối diện cô là tấm gương.
Cũng có thể nói hành động nhỏ lúc nãy của mình đã bị anh thấy hết.