Cô dùng sức muốn rút tay về nhưng cô dùng sức 1 tí anh cũng dùng sức như vậy.
Đấu không lại anh.
“Đến thăm anh?”
Hạ Băng Khuynh thấp giọng mở miệng, giọng trầm thấp như có cát mát xa lên da thịt cô, hơi nóng bao trùm, Hạ Băng Khuynh chút nữa đã bỏ vũ khí đầu hàng.
“Làm gì có? Ai đến thăm anh?” Cô cứng miệng quay mặt đi, “Đừng tự đa tình”
“Phải không?” Miệng Mộ Nguyệt Sâm mang ý cười nhàn nhạt, “Nếu là anh tự đa tình thì động tác này của em là gì?”
Anh nắm lấy tay cô như đứa nhỏ bắt được bạn học làm chuyện xấu phải luôn giữ chứng cứ đợi thầy đến mới chịu buông.
Giữa mi mắt lóe lên tia đắc ý không thể lờ đi.
“” Hạ Băng Khuynh hận không thể tự cắt đứt tay mình để lại cho anh!
Chỉ đáng tiếc bản thân không phải thằn lằn, cắt rồi không mọc lại.
Tai có chút nóng, cô quay mặt tức giận nói, “Anh tưởng tôi đang làm gì? Tôi chỉ là chỉ là chỉ là muốn làm chuyện xấu vẽ bậy lên mặt anh thôi!”
Lí do nhảm nhí, cô nói đến cuối cùng bản thân cũng có chút chột dạ.
Không dám nhìn đôi mắt đen đó, mắt cô chỉ yếu đuối nhìn thảm bắt đầu đếm hoa văn trên đó.
Một lần rồi một lần nhìn hoa văn trên đó muốn làm tìm rối loạn trở nên bình tĩnh lại.
Tay không biết lúc nào mới rút lại được?
Phiền quá
Nóng quá
Mộ Nguyệt Sâm vẫn cười nhạt như là đã tin lời cô vậy kéo tay nhỏ của cô kéo cả người cô một cái.
“Ê, anh--”
Hạ Băng Khuynh không chút phòng bị cứ thế bị anh kéo nằm lên ngực anh.
Thình thịch, thình thịch.
Âm thanh như lúc ở hang động, mang đến sự an tâm vô hạn cho cô.
Loại trầm ổn, ỷ lại này cô không hề quên.
Mộ Nguyệt Sâm đưa tay lên vuốt mấy cọng tóc rối rồi dịu dàng vén hết ra sau tai cho cô, sau đó đưa ngón tay nhẹ nhéo tai nhỏ của cô, “Vậy em đã nghĩ ra là vẽ mặt gì cho anh chưa?”
Hạ Băng Khuynh ấp úng toàn thân cứng nhắc, “Lấy tay anh ra!”
“Không lấy, em nói trước chuẩn bị vẽ mặt gì cho anh?” Mộ Nguyệt Sâm lật tay nâng mặt cô lên, “Là muốn vẽ hình trái tim hay viết một câu em yêu anh Mộ Nguyệt Sâm? Em không thể thiếu anh?”
Hạ Băng Khuynh: “Đã nói anh tự đa tình rồi! Tôi mới không vẽ trái tim viết em yêu anh.”
“Cái gì? Ba chữ cuối anh nghe không rõ, nói lại lần nữa.”
“Nói cái đầu anh” Cô mới không bị sập bẫy, “Vẽ con rùa, nốt ruồi của bà mai mối với hoa cúc thì đúng hơn!”
Mộ Nguyệt Sâm không tức giận ngược lại tay chuyển đến lưng cô, dùng bàn tay nhẹ nhàng thuận theo mà sờ xuống sau đó từ tốn nói, “Nói vậy em còn chưa mặc áo ngực đã chạy qua phòng anh, chỉ vì chuyện vô vị này? Anh mới không tin.”