Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ không nhớ, “Tớ thế nào?”
Tiêu Nhân thần bí cười sau đó nâng chăn lên, nhìn 1 cái nhưng cười không nói.
“Cậu thật kì lạ rốt cuộc thế nào?”
Hạ Băng Khuynh cũng nhìn mình một cái, không gì không đúng mà.
Đồ ngủ dâu tây, tay ngắn, quần ngắn, cổ áo lên đến xương quai xanh rất bảo thủ.
“Hì hì” Tiêu Nhân đưa tay chọc tay Hạ Băng Khuynh: “Bộ đồ này là Mộ Nguyệt Sâm mặc cho cậu đó!”
Ầm 1 tiếng, não trống rỗng.
Hạ Băng Khuynh di chuyển ánh nhìn, “Cậu nói bậy? Lừa người!”
“Lừa cậu là cún! Hôm qua sau khi cứu các cậu, anh ta luôn ôm cậu không buông, cảnh đó thật không dám nhìn thẳng.”
Hạ Băng Khuynh: “Nói vậy, kệ cậu đó!”
Cô kéo chăn nằm xuống, đầu mơ hồ cách Tiêu Nhân ở thế giới bên ngoài.
Tâm trạng hỗn loạn.
Cảm giác rất loạn có chút ngọt ngào lại có chút không biết phải làm sao.
Như là trước đây bản thân đã uống ly rượu độc, thập cửu nhất sinh trốn ra xong, bây giờ lại uống ly đó, vẫn là rượu ngon đầy mê người bị người đó để trước mặt cô.
Mà lần này người đó rất đáng tin nói với cô rượu không có độc.
Thật sự không có độc sao?
Cô không biết.
Nhưng, rượu thật sự rất ngon rất thơm, khiến người khác nhịn không được tham luyến cái tốt đẹp đó, nhưng lại sợ lần nữa trúng độc.
“Aiya, cậu đừng buồn chết bản thân nữa.” Tiêu Nhân kéo chăn ra, “Cậu nghe tớ nói, tối qua lúc chúng tớ tìm được các cậu, biết Mộ Nguyệt Sâm nói gì không?”
Hạ Băng Khuynh bịt tai lại.
“Bịt tau cũng nghe được.” Tiêu Nhân hì hì mấy tiếng, giọng càng ái muội, “Anh ấy nói, kêu chúng tớ khoan lại gần, chuẩn bị 2 bộ đồ trước cùng một cái chăn.”
Hạ Băng Khuynh: “”
“Tớ lén liếc một cái nhìn thấy nửa thân trên anh ta để trần, sau đó cứu 2 người ra phát hiện trán cậu đắp vải rách, nếu tớ nhớ không nằm hôm đó cậu mặc bộ đồ vải đó?”
Hạ Băng Khuynh cạn lời, “Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Băng Khuynh.” Tiêu Nhân ho nhẹ 1 tiếng, cực kỳ nghiêm túc ngồi thẳng sau đó 1 tay cuộn thành nắm đấm, làm như micro nâng trước mặt Hạ Băng Khuynh: “Ở trong động bên biển phạch phạch có phải kích thích hơn không?”
Hạ Băng Khuynh: “Cậu nghĩ gì vậy? Lộn xộn bậy bạ!”
Chủ đề này quả thật không nên nói tiếp!
Còn phạch phạch? Cô mới khinh khinh khinh đó!
Cô lật người đứng dậy dứt khoát nhường giường cho Tiêu Nhân, đi ra ngoài.
“Aiya đừng nhỏ mọn v.” Tiêu Nhân nhanh chóng đi theo, kéo cô không cho đi, “Cậu biết không? Tớ 2 ngày nay luôn ảo tưởng lần đầu của tớ và Tu Tu, tớ phải ở trên đảo này ngủ anh ta! Nhưng”
Cô dừng lại có chút xẩu hổ, nhưng trước Hạ Băng Khuynh cũng không giẩu gì, “Tớ muốn ở trong phòng không đủ kích thích, ở trên bãi cát thì không kín đáo, ở trong nước không đủ lâu. Cho nên cái động trở thành lựa chọn hàng đầu của tớ! Đủ kín, đủ kích thích, đủ lâu! Cậu truyền thụ tí kinh nghiệm cho tớ đi!”