“Số gì?”
“Từ 1 đến 9, đều được”
“Em chọn”
“Suỵt --- khoan đừng nói.” Anh nâng ngón tay lên ôn nhu áp lên môi cô.
Xúc cảm mềm mại khiến tim anh dậy sóng, sau đó mở miệng, “Em dùng số đó + 1 sau đó x9, rồi +4 sau đó x40 nói kết quả cho anh.”
“” Hạ Băng Khuynh không nói chuyện.
Nước biển từ trong động tí tách chảy xuống, từng giọt tích thành sông như là tâm sự vậy.
Nửa sau, cô vẫn lắc đầu, “Cái này dễ quá, lười tính, quả thật quá vũ nhục IQ của tôi. Đổi cái khác.”
Mộ Nguyệt Sâm cong môi cũng không miễn cưỡng cô, “Vậy anh có 1 câu rất khó, 1 câu rất dễ, em chọn cái nào trước?”
“Chọn khó đi. Tôi thích khó trước dễ sau.”
“Được, vậy em dùng số vừa nghĩ, dùng nói cộng 52.8, rồi x5, sau đó - 3.9343, rồi:0.5, cuối cùng - gấp mười lần của số đó, kết quả là gì nói anh nghe.”
Hạ Băng Khuynh hoàn toàn chìm trong trầm mặc.
Cô biết, cô thực sự đều biết.
Tâm tư của anh đều trong những con số này, vì tất cả những đề toán tính ra đều là 1 đáp án---
520.
Cái cuối cùng này đáp án thậm chí là 520.1314.
*520 là anh yêu anh 1314 suốt đời suốt kiếp, do đọc giống âm nên bên trung những số này biểu thị mấy ý trên, cái đầu ra 520 là dễ rồi, 2 vế sau thì với điều kiện số HBK chọn là 0 thì sẽ tính ra nhé, có thể thử bấm máy =))) còn về tại sao MNS biết HBK chọn số 0 thì chịu
Đối với người khác có thể chỉ là đề toán đơn giản.
Nhưng anh ấy là Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm không dễ để lộ con tim mình.
Những đề này, những số này, như là lời tỏ tình ngọt ngào mà trịnh trọng.
Tim lướt qua tia ngọt ngào sau đó lại bị chìm sâu vô tận tiếp tục 2 năm mù mịt đó.
Cô cắn răng, cúi nhìn, “Tôi hình như không thể nghĩ nữa.”
“Như vậy đi” Giọng Mộ Nguyệt Sâm bình thản như cũ, chỉ là trong mắt anh có sự mất mát khó phát giác trong bóng tối, “Cũng không sao, anh còn có đề dễ hơn, em muốn tính không?”
“Anh nói.”
Hạ Băng Khuynh thả lỏng 1 hơi.
Ít nhất anh không như trước, bức ép người.
“1+1= mấy?”
Anh ôn nhu hỏi.
Hạ Băng Khuynh lập tức ngây người.
Cái này quá dễ.
Nhưng cô lại không hiểu anh đang hỏi gì.
Đề học sinh tiểu học cũng giải được.
Anh rốt cuộc muốn nói gì?
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô không đáp, nâng tay ôm cô càng chặt, “1+1=2. Đây là lúc ban đầu anh gặp em, trạng thái của chúng ta, vốn anh một mình sống không tệ cũng không quá tốt. Nhưng có em rồi, Băng Khuynh, anh thật rất tốt. Những thứ tốt, xấu, sự ngọt ngào, cãi nhau của chúng ta đều cảm thấy rất tốt.”
Hạ Băng Khuynh không nói chuyện, bốn phía im lặng đến tiếng gió cũng ngừng đi, nghe người đàn ông này nói.
“Nhưng sau này, anh cảm thấy 1+1 có thể =3. Anh, em, còn có con, chính là 3 người. Sau đó không chừng =4, =5 và vô số khả năng nữa, con số này chúng ta có thể cho nó là bất kì số nào, nhưng tuyệt đối không thể bằng 0.”
Giọng anh trầm thấp, nói xong, sau đó nâng tay nhẹ chạm lên bụng cô, “Băng Khuynh, em hiểu ý anh không? Dù chúng ta mất qua cái gì rồi, anh đều muốn ở bên em, tìm nó về, được không?”