“Khó chịu” Hạ Băng Khuynh như nói mớ đáp lại.
Mộ Nguyệt Sâm tỉnh táo lại, sờ trán và cổ cô, kinh sợ, “E sốt rồi!”
Cô sốt rồi?
Hạ Băng Khuynh nghe lời của anh đầu bắt đầu mê man, “Hay là anh nghĩ cách rời khỏi đây trước, sau đó tìm người đến đón tôi.”
“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, bây giờ em sốt thành vậy, cần người chăm sóc, anh không thể rời em, nếu họ đủ thông minh nhất định có thể tìm thấy chúng ta.”
Mộ Nguyệt Sâm kiên định nói, không cho cô quyền nói không.
Anh nhanh chóng xé đồ bị nước biển làm ướt của cô thành vô số mảnh vụn, lấy 1 mảnh đắp lên trán cô.
“Nguyệt Sâm---” Xúc cảm lành lạnh khiến cô thoải mái, bất giác kêu tên anh.
“Đột nhiên kêu thân mật vậy, là muốn hôn anh một cái sao?” Anh cúi nhìn, khí nóng phả bên tai cô.
Đầu Hạ Băng Khuynh mơ hồ, trong hỗn loạn nghe được một chữ hôn.
Mắt cô đỏ lên nhìn anh, “Hôn?”
Một chữ mê hoặc.
Cô vô thức nâng tay lên, tay nhỏ chạm lên môi mỏng của anh.
Lành lạnh, mềm mại giống như trong kí ức vậy.
Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận thân nhiệt của cô, đưa tay cầm tay cô nắm vào trong lòng bàn tay, sau đó đến bên tai, “Băng Khuynh có phải rất khó chịu?”
Cả người Hạ Băng Khuynh chưa vào trong lòng anh, tai đều là hơi nóng của anh, còn có mùi hương trên cơ thể anh, mát lạnh như rừng sau cơn mưa.
Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Sâm.
Mặt cô chà lên ngực anh, mát quá, thoải mái quá.
Tay Mộ Nguyệt Sâm thuận thế xoa lưng cô, “Đừng sợ”
Động tác dịu dàng, âm thanh đầy sủng nịch, Hạ Băng Khuynh dần thả lỏng.
Người luôn yếu đuối lúc bệnh, hơn nữa bây giờ cô là chỗ dựa duy nhất của cô.
Tay nhỏ nắm chặt bắp tay anh, đầu mê man nói, “Hình như thân nhiệt rất cao, nếu nóng đến ngốc mất thì tiêu rồi?”
Giọng có chút kinh sợ.
Vì cô không biết bản thân lúc nào mới có thể rời đây, cũng không biết sốt chừng nào mới hạ.
“Bây giờ em đang nói chính là lời của kẻ ngốc.” Tay anh để trên eo cô thắt chặt lại, giọng ấm áp mà kiên nhẫn, “Có anh ở đây, sẽ không để em có chuyện.”
Khăn trên trán cô nóng lên, anh lại lấy ra đổi cái lạnh.
Ngón tay dịu dàng như mang sức lực thần kí có thể xuyên qua da thịt chạm vào tim cô, khiến tim cô dao động bất yên.
Hạ Băng Khuynh khó nhịn mở miệng nhỏ, liếm môi khô nứt.
Cô đã rất lâu không uống nước rồi.
Nước biển chỉ càng uống càng khát, tăng tí lệ bệnh lên thôi.
Mộ Nguyệt Sâm hiểu được động tác này của cô, “Khát?”
“Uhm, có chút”
Đáng tiếc chỗ này không có nước.
Mộ Nguyệt Sâm nghĩ nghĩ, đột nhiên cúi đầu ôm chặt eo cô môi áp xuống--