“Anh phiền quá, muốn ném thì ném!” Hạ Băng Khuynh không sợ nói lại một câu.
Vì tim cô rất rõ anh sẽ không ném.
Mộ Nguyệt Sâm nhịn tức cuối cùng vẫn không thể phát ra.
Vốn anh nên dạy dỗ nha đầu thối không biết biết ơn còn đấu khẩu với anh, nhưng, lửa giận của anh lại biến mất một cách kì lạ, chỉ còn bất lực.
Anh ôm chặt cô gái trong lòng.
Cơ thể cô sao không chịu nóng lên chứ?
Tại sao tay chân vẫn lạnh như vậy?
Lồng ngực rộng như quả cầu nóng vây cô ở giữa, Hạ Băng Khuynh cảm thấy đặc biệt ấm áp, an tâm, cảm thấy bên ngoài dù trời có sập, thế giới có diệt vong cô cũng có thể an tâm ở trong đây, nhắm mắt im tĩnh ngủ.
Cảm giác an toàn này như là có thể tiếp xúc ánh sáng ở trong bóng tối, nó rất thần kì đặc biệt vào lúc yếu đuối nhất khiến người khác ỷ lại lưu luyến.
Hạ Băng Khuynh thử chống lại cảm giác ỷ lại trong tim, cô dùng hết sức như người nghiện chống lại sự mê hoặc của heroin.
Hai tay cô để tư chế đẩy ra nhưng cứ thế cứng nhắc ở đó, từng chút bị sự ấm áp xâm chiếm, làm tan chảy.
Cô dao động rồi, như cũ chống trả kiên cường như kẻ điên không lên tiếng mà đấu với bản thân.
Tuy nhiên ngón tay lại không chịu khống chế mềm nhũn lại ôm lấy eo cô.
Cuối cùng cô vẫn không chống lại được mong muốn ở trong tim.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm khẽ ngây.
Tuy chỉ là phản ứng cực kỳ bình thường như tim anh kích động như sóng biển vỗ điên cuồng.
Cô gái của anh lần nữa tin tưởng anh rồi.
Mắt phủ lên tầng sương mù miệng giương lên, khuôn mặt đẹp bị bóng tối che giấu bây giờ còn dịu dàng hơn cả thiên sứ.
Đáng tiếc cô không ngẩng đầu nhìn.
Đáng tiếc dù ngẩng đầu, gần trong gang tấc cô vẫn không thể thấy được.
Giống như là cô chưa từng nhìn tim anh thật kĩ, chưa từng trải nghiệm khoảnh khắc anh tuyệt vọng nhất, cũng giống như cô, yếu đuối như một đứa trẻ.
Anh lại ôm chặt hơn 1 chút.
Cô cũng đáp lại ôm chặt anh thêm chút.
Hai người im lặng ôm nhau, không nghĩ gì khác, không quan tâm gì khác, chỉ muốn duy trì khoảnh khắc này đến thiên hoang địa lão.
Sóng biển vỗ lên đá ngầm, nước biển vẫn chảy rất siết.
Đêm, càng khuya.
Đường bị nhấn chìm, điện thoại rơi trong nước, từ đầu đến cuối không ai đến cứu họ.
Đêm nay, chắc không thể rời khỏi.
Mộ Nguyệt Sâm lấy đồ của mình mặc lên người Hạ Băng Khuynh, đồ của anh không quá ướt.
Trong quá trình mặc đồ Hạ Băng Khuynh cứ luôn giả ngủ.
Trong lòng cảm thấy chút ngọt ngào như là quay lại thời gian yêu nhau trước đây, mà lí trí lại không ngừng kéo cô về hiện thực, đem ngọt ngào xóa sạch.
Mặc đồ xong, Mộ Nguyệt Sâm ôm cô di chuyển vào trong, lưng che cửa hang không để gió biến thổi đến cô.
Thời gian tí tách trôi.
Cơ thể Hạ Băng Khuynh sau thời gian dài bị lạnh lúc này nóng như trong núi lửa, nhưng không lâu sau lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Miệng thở ra hơi nóng.
Khó chịu xoay cổ, đầu choáng đến lợi hại.
Mộ Nguyệt Sâm dựa người giả ngủ cảm nhận cô di chuyển, mở mắt, “Em sao thế?”