Mộ Nguyệt Sâm vui mừng quay lại, cảm thấy như nửa đời người chưa đc nghe âm thanh tự nhiên này!
Trong bóng tối, chỉ có ánh sao mờ mà anh vẫn có thể xác định chính xác vị trí của cô.
Hạ Băng Khuynh ở chỗ đá ngầm k quá xa anh, nửa ng như bị treo ở đó, suy nghĩ đã mơ hồ, chìm trong tình trạng nửa hôn mê, dường như lúc nào cũng có thể chìm vào trong đáy biển.
Chỉ còn ý thức muốn sống khiến cô liều mạng nắm lấy chỗ đá ngầm.
Cảm giác bản thân bị nhốt ở đây đã quá lâu quá lâu r.
Lâu như mấy thế kỉ.
Mới đầu cơ thể cảm thấy lạnh bây h sớm đã lạnh đến mất cảm giác.
Suy nghĩ tan rã, cô tuyệt vọng cảm thấy mình sắp chết r, lòng nghĩ đến ba mẹ chị gái còn có rất nhiều chuyện muốn nói với họ, muốn nói với tiểu Đóa Đóa.
Cô còn muốn chúc phúc Tiêu Nhân và thầy Quý hi vọng bọn họ sắp thành gia đình.
Cuối cùng---
Khi tất cả mọi thứ lùi ra thì trong não trống rỗng chỉ có hình bóng 1 ng.
Anh cao to vạm vỡ khiến tim cô nóng như lửa, có khi lạnh như băng, anh cứ thế im lặng mà bá đạo chiếm lấy tim cô đơn của cô, giống như đêm tối cứ thế nuốt chủng linh hồn cô.
Thời khắc nghe thấy giọng anh, cô tưởng mình bị ảo giác là hi vọng sâu trong nội tâm của ng sắp chết.
Cô đột nhiên cảm thấy vui vẻ đáp anh 1 tiếng, dùng sức kêu lên.
Dù chỉ là ảo tưởng của mình.
Nhưng cũng k s, cô muốn nghe âm thanh của anh lần nữa, muốn nhìn thấy mặt của anh lần nữa.
Nội tâm bây h chân thành k dối nữa.
Mộ Nguyệt Sâm bước lớn đi xuống, dùng sức nắm lấy vai cô, “Hạ Băng Khuynh, em vẫn ổn chứ? S lại ở đây?”
“Mộ, Mộ Nguyệt Sâm? Anh đến r, anh đến thật r---” Hạ Băng Khuynh cố gắng mở mắt, trong ánh sáng mờ của đêm tối khiến ng khác cảm thấy k chân thực.
Cô không phân rõ thật giả.
Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của cô, Mộ Nguyệt Sâm vỗ mặt cô, “Hạ Băng Khuynh, em tỉnh táo chút!”
“Có thể thấy anh thật tốt, ngàn vạn lần đừng biến mất, em sợ---” Hạ Băng Khuynh áp vào lòng bàn tay anh, bàn tay rộng đó khiến cô an tâm.
Dù chết cô cũng không sợ nữa, thật sự không sợ nữa!
Như vậy không được!
Nha đầu này như sắp ngất rồi.
Phải kéo cô lên ngay mới được!
Mộ Nguyệt Sâm sờ đầu cô, vuốt tóc về phía sau, “Đừng sợ, anh ở đây, bây giờ anh kéo em lên, kiên trì chút!”
Hạ Băng Khuynh nghe giọng của anh liền cảm thấy cực kỳ an tâm, tay nắm chặt không tách ra nữa.
Mộ Nguyệt Sâm dùng hết sức, một lúc liền kéo cô lên bờ, ôm lấy tìm chỗ có thể dừng chân.
Anh lấy điện thoại soi 4 phía, phát hiện bên trên có một hang động.
Anh cẩn thận ôm cô chui vào trong hang.
Không gian bên trong không lớn, lớn khoảng một cái giường nhưng đủ để họ ngồi, sóng vỗ vào, đã vùi những thứ lộ ra rồi, sau đó đi về là không thể.
Điều gấp lúc này là làm nha đầu đang mê man này tỉnh táo.
Sờ mặt và tay cô, lạnh đến dọa người.
Mộ Nguyệt Sâm quyết đoán cởi đồ ướt trên người họ ném đi, ôm chặt cô, dùng cơ thể để sưởi ấm, 2 tay chà sát lên cơ thể lạnh lẽo cứng nhắc của cô.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy có một bàn tay rất lớn đã không kiêng kị chơi đùa trên mọi nơi của cơ thể, cơ thể bất giác nóng lên.
Mắt đang nhắm lại dần mở ra.