Đừng có chuyện
Băng Khuynh
Đừng
Thế giới có rất nhiều phụ nữ đẹp hơn cô, dễ thương hơn cô, dịu dàng hơn cô, đều có.
Nhưng, thế gian chỉ có 1 Hạ Băng Khuynh
Anh chỉ cần cô.
Xuống lầu, những ng khác chia ra tìm, bãi cát trống đến bước chân của cô cũng bị xóa mờ.
Mộ Nguyệt Sâm k tốn thời gian nữa, nắm chặt thứ trong tay nhanh chóng đi đến hướng đá ngầm.
Trong rừng vẫn k có gì, gió lạnh k thể làm giảm sự lo lắng hiện giờ của anh.
Càng đi vào trong đèn càng tối.
Lướt qua cây dừa cuối cùng anh đi vào khu đá ngầm.
Đá đen như mê cung bên bờ biển, cực kỳ sắc bén như cửa địa ngục, một khi đi vào sẽ k có đường sống.
Tim Mộ Nguyệt Sâm nhịn k đc thắt lại, mở đèn pin 1 tay chống lên đá ngầm nhảy qua.
Phía trước còn có 5 mét đá ngầm sau đó là biển.
Sóng biển vỗ tới, một mảng đen tối.
“Băng Khuynh!” Mộ Nguyệt Sâm dùng đèn pin rọi lướt quanh khoảng không, hi vọng có thể nhìn thấy cô, “Băng Khuynh!”
Trả lời anh chỉ có tiếng gió biển và đêm ngày càng lạnh.
Còn có trái tim dần trầm xuống của anh.
Phía xa màu đen dường như có gì ló ra, như là dây thừng thắt chặt tim Mộ Nguyệt Sâm, anh k kịp suy nghĩ có bao nguy hiểm, trực tiếp bước qua đá ngầm khác.
Lướt qua từng cái, giày k biết mất từ lúc nào, chân cũng k biết bị cào thương lúc nào, đau, nhưng không phát giác.
Có lẽ chỗ đó là Hạ Băng Khuynh, có lẽ không.
Nhưng anh k có dũng khí đi cá cược.
Dù là khả năng 1/tỉ, anh cũng phải đi xem.
Cuối cùng khi đến chỗ xa nhất của đá ngầm, anh nâng đèn pin lên,” Băng Khuynh!”
Gió biển thổi đến, sóng biển đập mạnh đến.
Đèn pin đột nhiên bị tắt.
Mộ Nguyệt Sâm nửa bò trên đá ngầm, ngực áp lên đá ngầm lạnh lẽo sắc nhọn, “Băng Khuynh!”
Đưa tay nắm lấy.
Nhưng k fai cô.
Dao động vừa nãy là tảo biển lớn mà thôi.
Tim thất vọng bỏ tảo biển xuống, Mộ Nguyệt Sâm khó khăn đứng lên, bốn phía đen như mực chỉ còn 1 chút ánh sao mờ nhạt.
Anh dựa theo kí ức đi về trc tìm kiếm, dùng cả tay chân, cơ thể bị nước biển làm cho càng lạnh lẽo.
“Băng Khuynh, Hạ Băng Khuynh---”
Từng tiếng từng tiếng k ngừng kêu tên cô, hi vọng cô có thể nghe thấy có thể đáp lại.
Âm thanh bị gió thổi tan, anh liền kêu tiếp.
K ngừng kêu lên.
Như một tiếng chính là cả 1 đời.
Anh k quan tâm, một chút cũng k.
Đời này, đời sau, sau sau nữa anh đều nhất định ở bên Hạ Băng Khuynh!
Cuối cùng anh dứt khoát từ bỏ ý nghĩ muốn về, trực tiếp đứng ở giữa những đá ngầm, 2 tay để hình cái loa ở trc miệng, “Hạ Băng Khuynh! Băng Khuynh---”
K biết kêu bao lâu cũng k nhớ kêu bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy cổ họng khô khan, miệng như đầy vị máu tanh.
Nhưng anh k chịu từ bỏ.
Thậm chí đến ý niệm cũng chưa từng có.
Chim bên biển đều bị kinh động đến bay lên.
Cho đến cuối cùng anh mệt mỏi cùng cực mới nghe âm thanh quen thuộc yếu đuối ở sau lưng truyền đến---
“Nguyệt Sâm---”