Hạ Băng Khuynh dừng 1 chút, thẳng lưng tâm trạng k tốt nói, “Anh đi theo làm gì?”
Mộ Nguyệt Sâm khẽ ngây ng, đưa tay lên, đưa băng cá nhân cho cô, “Tôi nghĩ chắc e cần cái này!”
Một lí do hay chính đáng.
Hạ Băng Khuynh k lập tức nhận, cúi đầu nhìn tay anh, suy đoán, “Anh k fai vì muốn đưa tôi băng cá nhân mà làm tôi bị thương chứ?”
Sau chuyện giả gãy chân, cô đối với thủ đoạn của người đàn ông này lại có nhận thức mới mẻ.
Chỉ cần đạt đc mục đích chuyện gì a cũng cảm thấy k s.
Mộ Nguyệt Sâm trầm mặt, “Trong lòng em nhân cách của tôi bây h kém đến mức đó s?”
“Ha---, anh còn có nhân cách?” Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu cười, châm biếm k chút lưu tình.
Tim Mộ Nguyệt Sâm buồn phiền muốn bóp chết cô, nhưng vẫn nhịn xuống, từ bỏ việc giao tiếp với cô, chủ động kéo tay bị thương của cô qa.
Hạ Băng Khuynh rút về sau, nhưng bị anh dùng lực kéo lại, lạnh lùng nói: “K muốn chảy máu nhiều hơn tốt nhất đừng động bậy!”
Giọng nói bá đạo thành công khống chế sự phản kháng của cô.
Mộ Nguyệt Sâm nhanh chóng lấy khăn sạch ở bên cẩn thận lau khô tay cho cô, hút máu trên tay đi, sau đó tháo băng cá nhân dán lên.
Trong quá trình đó họ cách nhau rất gần.
Mùi hương trên áo len đen của anh, khuôn ngực, yết hầu cùng cằm cương nghị của anh đều rất gần cô.
Gần đến cô có thể cảm nhận đc mùi vị của da thịt anh.
Hạ Băng Khuynh quay mặt qa bên.
Mộ Nguyệt Sâm băng xong vẫn chưa đi.
Mắt cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cô, “Vẫn còn giận tôi vì chuyện đó?”
Giọng anh trầm khàn đầy từ tính, mê hoặc như đang nói lời yêu thương bên tai cô.
Tim bị trêu chọc khiến Hạ Băng Khuynh có chút tức giận nhìn anh, “Câu hỏi này tôi trả lời bao nhiêu lần rồi, nói làn cuối, tôi k tức giận, nếu nghe rõ r phiền tránh ra.”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô, “E nên nhìn biểu cảm bây h của mình, k chỉ là tức giận là sắp xì khói luôn rồi, phụ nữ s luôn k thành thực như v.”
“Tôi xì khói k vì chuyện đó mà vì bây h a đang đứng quá gần tôi!” Hạ Băng Khuynh k nhịn đc nữa đẩy tay anh ra, tâm trạng bộc phát.
“Hết cách, nhà vệ sinh quá nhỏ rồi!” Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm bất lực.
“” Hạ Băng Khuynh nhịn rồi nhịn, áp chế cảm xúc, “Ok, tôi nói k lại anh, hay là chúng ta đều bình tĩnh lại.”
“Tôi luôn rất bình tĩnh, k bình tĩnh là em!” Mộ Nguyệt Sâm sửa lỗi cô.
Hạ Băng Khuynh thật muốn tìm súng bắn chết anh.
Cô mạnh mẽ đẩy anh cách ra sau đó nói, “Trc tiên tôi muốn nói, giờ đây tôi đang cực kỳ tức giận, tôi đang cực lực áp chế cơn tức, nên tốt nhất anh đừng chọc tôi, hiểu không?”
“Hiểu!” Mộ Nguyệt Sâm gật đầu, hiếm khi phối hợp.
“Tiếp theo, tôi muốn anh trả lời thật, lần đi chơi này phải kế hoạch tỉ mỉ của anh k, có fai chủ ý của anh? Nghe kĩ r trả lời, nếu để tôi biết anh lại lừa tôi, Mộ Nguyệt Sâm tôi thật sự sẽ---” Hạ Băng Khuynh vừa kích động liền kéo áo anh lại gần cô.
Tim có rất nhiều lời độc ác, nhưng đến bên miệng liền nói k ra.
“Đừng kích động, từ từ nói!” Đối với hành động lớn gan khoa trương của cô, anh k những k tức ngược lại miệng còn mang ý cười.
Vì bây h họ lại gần nhau như vậy.
“Ít nói nhảm, trả lời!” Hạ Băng Khuynh trực tiếp bóp cổ anh.