Anh ship hoa lễ phép hối thúc: “Xin nhanh chóng, hoa quá nặng, tôi thật ôm k nổi nữa”
Đây là vấn đề thể lực, k fai ai cũng chịu đc.
Hạ Băng Khuynh nhìn hoa ngây người một chút, sau đó quay đầu nhìn Hạ Vân Khuynh và Tiêu Nhân.
“Tuy chị đẹp như thiên thần v nhưng tên tiếng anh của chị k fai là angela” Hạ Vân Khuynh nhìn đóa hoa đó chút nữa chảy nước miếng.
Hoa đẹp như v nữ nhân nào k động lòng chứ.
Chỉ đáng tiếc cô đã bị đánh dấu đã kết hôn, nếu k thật sự muốn gặp ng tặng hoa, nếu là soái ca thì càng tốt.
Hạ Vân Khuynh bắt đầu ý nghĩ bay xa, Hạ Băng Khuynh đã thu ánh nhìn lại, “Xin lỗi, có phải anh gửi nhầm chỗ k? Chỗ chúng tôi k ai tên angela.”
K có? Anh ship hoa ngây người 1s, mở card trên hoa coi lại lần nữa: “Là căn phòng này k sai, tôi giao hoa lâu v chưa từng sai bao h.”
“Xin lỗi, chắc a cần xác nhận lại với ng tặng hoa” Hạ Băng Khuynh nắm tay cầm tính đóng cửa.
“Đợi đã” Nhà ăn đột nhiên truyền đến giọng nói chậm rãi từ tốn.
Hai từ đợi đã dường như lặp lại ngàn lần mang theo sự triền miên ôn nhu nhưng lại dịu dàng đến kinh ngạc.
Hạ Băng Khuynh tưởng mình nghe nhầm, cô đưa tay móc lỗ tai, “A Nhân?”
Tiêu Nhân chậm rãi lấy khăn lên, từng chút lau ngón tay mình, chân trắng nõn đi trên nền đen viền kim.
Đi ra bộ dạng thân liễu uyển chuyển, bước bước ra hoa.
Hạ Băng Khuynh: “”
Đây là diễn ra rồi.
Gần đây Tiêu Nhân nhập vai quá sâu, mỗi một bộ phim đều phải nghiền ngẫm rất lâu.
Cô mấy lần bị Tiêu Nhân làm tỉnh do nửa đêm gọi điện để cùng cô họ lời thoại và nghiền ngẫm tính cách nhân vật, cùng cô diễn các loại nhân vật.
Tuy bản thân không đồng ý Tiêu Nhân làm ngành này nhưng Hạ Băng Khuynh không thể không thừa nhận Tiêu Nhân cực kỳ cố gắng thành một diễn viên tốt.
Tiêu Nhân bước đi uyển chuyển kéo lại áo thun trắng trên người, để lộ nửa vai và xương quai xanh thon gầy tinh tế, tuyệt đối có thể nuôi cá vàng ở trong đó. (Ý bảo gầy đến hõm xương quai xanh sâu ấy)
Cô đưa tay vuốt tóc ngắn, mắt đẹp mê ly, cô đang dựa cửa môi đỏ khẽ nâng lên như tỉnh như say nhìn đóa hoa hồng, sau đó như hờn dỗi như ai oán mở miệng nói: “ Trường môn tận nhật vô sơ tẩy, hà tất trân châu ủy, tịch, liêu*”
*ý nghĩa câu thơ là: ta tự nhận nhiều ngày không chưng diện rồi, không cần dùng trân châu để an ủi trái tim cô đơn của ta. Đây là câu thơ của Mai phi đáp lại không vua Đường Huyền Tông tặng trân châu cho mình.
Bối cảnh lịch sử: Trước đây vua Đường Huyền Tông chỉ độc sủng Mai phi hay còn gọi là Giang Thái Bình. Sau này Dương Quý Phi tiến cung, vua Đường liền quên mất Mai phi, sau có lần nhớ lại người cũ liền tặng một hộp trân châu qua coi như an ủi nhưng Mai phi không nhận và gửi lại câu thơ trên.
Sau đó cô dùng ngón tay thon của mình ngắt vài cánh hoa vẫn còn sương sớm áp lên xương quai hàm.
timviec taitro
Cúi đầu lộ ra ánh mắt yếu đuối mê ly, trong mắt cô như có một đoạn nhân sinh.
Ánh dương xuyên qua cửa sổ rọi vào tạo nên bóng đen nhạt sau lưng cô.
Một giọt nước mắt không chút báo trước rơi bên xương quai hàm cứ thế chảy xuống.
Hình ảnh người phụ nữ đau buồn sâu sắc lập tức được diễn ra một cách sống động.
Đến Hạ Băng Khuynh cũng nhìn đến ngây người.
Anh ship hoa thậm chí còn quên kêu kí nhận, trực tiếp đưa hoa hồng vào lòng Tiêu Nhân rồi rời đi.
Tiêu Nhân lập tức quay người, “Yes! Tớ diễn hay không?”
Hạ Vân Khuynh vỗ tay khích lệ, “Hay hay hay!”
Cô chạy qua dùng sức ôm Tiêu Nhân: “Quá hay quá hay rồi, chị nhất định bắt đầu từ anti thành fan của em.”
Tiêu Nhân: “Xem ra trước đây chị không xem phim của em? Anti em?”
Hạ Vân Khuynh lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, liền thả cô ra cười khan haha hai tiếng, “Làm gì có? Chị chỉ cảm thấy giới nghệ thuật không quá hợp với em thôi.”
- -------- ----------