Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 231




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Nụ cười của Tiêu Trường Khanh lạnh lẽo và quái gở, lại thêm sắc mặt nhợt nhạt, trông như một con quỷ mới chui

ra khỏi mồ, làm3 Tiêu Trường Doanh sợ hãi lùi lại: “A huynh, đó là hoàng băng đẩy, là nơi chôn cất tổ tiên của

chúng ta đấy!”





Người 1sinh ra ở đời phải biết kính trọng tổ tiên, đó là phép tắc làm người cơ bản. Nhân thường cương luận, lễ

nghĩa liêm sỉ, hiếu 9thuận trưởng bối là những phẩm chất tối thiểu phải có, nếu không có sao có thể gọi là con

người?





Không thì cớ sao Ti3êu Hoa Ung phải bí mật xử lý vụ án này? Kinh động đến phần mộ tổ tiên là một tội ác khó tha

thứ hơn cả tra tấn chính mình.





“Hoàng lăng được canh phòng nghiêm ngặt, sao huynh có thể chở thuốc nổ vào trong đó mà không ai hay biết

chứ?” Tiêu Trường Khanh vuốt ve chiếc huân gồm trong tay, “Huynh chỉ bắt chước Thái tử điện hạ giở chút trò vặt

ngoài hoàng lăng thôi.”





Nơi phát nổ nắm rất gần hoàng lăng, khói mù ngút trời, người dân ở mấy ngôi làng xa xa chỉ biết vị trí đại khái,





Tiêu Trường Khanh đã sắp đặt thủ hạ sẵn sàng phao tin, thế nên lời đồn mới lan truyền nhanh chóng không tài nào

ngăn nổi.





Nghe vậy, Tiêu Trường Doanh mới nhẹ nhõm hơn đôi chút, hắn chậm rãi bước tới, nắm chặt bả vai Tiêu Trường

Khanh: “A huynh, sau này đừng thế nữa được không?”





Nghe giọng điệu đầy nài nỉ và sợ hãi của đệ đệ, Tiêu Trường Khanh cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm lấy bả vai

mình. Tiêu Trường Doanh siết rất mạnh, phải để ý kỹ mới nhận ra tay hắn đang run. Tiêu Trường Khanh thở dài

thật khẽ, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Tiêu Trường Doanh.





“A đệ, huynh không muốn gạt đệ”(D





Hàng mi dài của Tiêu Trường Doanh run run, khóe mắt đỏ hoe: “A huynh… Ngũ tẩu đã đi rồi, huynh hãy buông

tha chính mình, được không? Coi như… coi như đệ van huynh đi” Tiêu Trường Khanh nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu

Trường Doanh ra: “A đệ, chỉ có sự yên nghỉ vĩnh hằng mới có thể khiến huynh quên đi Ngũ tấu của đệ. Trước khi

chết, nàng đã nói với huynh rằng huynh phải sống cho thật tốt, đã vậy huynh sẽ sống thật tốt.”





Nói đến đây, thấy bên hông Tiêu Trường Doanh giắt một con dao găm tinh xảo, Tiêu Trường Khanh bèn rút con

dao ra. Lưỡi dao rất mỏng, sắc bén vô cùng. Tiêu Trường Khanh đặt chuôi dao vào trong tay Tiêu Trường Doanh,

cầm tay hắn chĩa dao vào tim mình: “Hay là… đệ hãy thành toàn cho huynh đi, như vậy… huynh xem như không

thất tín với nàng”





Tiêu Trường Doanh vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát khỏi cánh tay Tiêu Trường Khanh, trái lại còn làm

tay Tiêu Trường Khanh bị thương Tiêu Trường Doanh hoảng hốt buông tay ra con dao găm rơi xuống hắn đẩy

Tiêu Trường Khanh ra, nhìn sắc mặt tươi cười của huynh trưởng mà lòng tràn đầy đau xót: “A huynh, huynh điên

rồi!”





Tiêu Trường Doanh sớm biết ca ca mình không được bình thường kể từ khi Ngũ tẩu qua đời, nhưng trước kia hắn

chỉ nghĩ ca ca còn đang chìm đắm trong buồn thương, nay mới biết không phải là Tiểu Trường Khanh chưa thoát

được khỏi nỗi đau, mà là vẫn luôn nhốt mình trong đó, người đang đứng trước mặt hắn chẳng qua là một cái xác

không hồn mà thôi.





“Ha ha ha..” Tiêu Trường Khanh phá lên cười, cúi người nhặt dao găm lên, dùng tay lau vết máu trên lưỡi dao, lại

nhìn cánh tay đang chảy máu ròng ròng của mình, “Huynh đã điện từ lâu rồi, người phụ thân mà huynh luôn

ngưỡng mộ lại tiêu diệt thế tộc của huynh, người mẫu thân đáng kính thì đưa thuốc độc cho thê tử, để nàng tìm

đến cái chết. Đứa con bé bỏng của huynh biến thành một vũng máu ngay trước mặt huynh. Thế tử trút hơi thở cuối

cùng trong vòng tay huynh, cơ thể mỗi lúc một lạnh dần.





Bọn họ cắt xẻo lòng huynh từng nhát một, còn muốn huynh điềm nhiên như không có việc gì. Huynh đau đớn vì

mất đi thê tử, bọn họ lại nói đại trượng phu sợ gì không tìm được thê tử khác, chỉ cần để tang một năm, sau đó bọn

họ sẽ tìm cho huynh một người vừa ý.





Lúc đó bọn họ đang đứng ngay trước linh đường của nàng, vậy mà vẫn có thể thốt ra những lời vô tình đến thế,


bọn họ có xem huynh là nhi tử nữa không?”





Tiêu Trường Khanh đau thương đến điên cuồng, Tiêu Trường Doanh vội chạy tới, ôm chầm lấy Tiêu Trường

Khanh: “A huynh” (1)





Tiêu Trường Khanh đau đớn đến vậy không chỉ vì mất đi tình yêu của đời mình, mà là vì sau khi nàng qua đời,

người thân của hắn đều hết sức hờ hững, không ai hiểu được nỗi đau của hắn. Phụ thân cho rằng hắn chỉ biết có nhi

nữ tình trường, không thể làm nên nghiệp lớn, mẫu thân lại thấy hằn sa sút tinh thần chỉ vì một người phụ nữ là vô

dụng.





Bọn họ chưa từng biết đau thương là gì, không những không thông cảm cho nỗi đau hắn đang phải chịu mà còn xát

muối vào vết thương lòng của hắn. Tiêu Trường Khanh nhắm mắt lại, một lát sau, hắn mở mắt ra, cảm xúc trong

mắt đều đã lắng xuống, chỉ còn lại nỗi tịch mịch. Hắn vỗ lưng Tiêu Trường Doanh rồi đẩy đệ đệ ra: “Việc này dừng

lại ở đây, phần còn lại cứ để bệ hạ điều tra”





Vụ án trộm mộ này vốn chẳng liên quan gì đến Tiêu Trường Khanh, chẳng qua hắn điều tra được chút manh mối

nên mới lợi dụng một phen, chứ hắn không hề tò mò muốn biết kẻ nào đang dùng phương thức mất nhân tính này

để vơ vét của cải, cũng không muốn nhúng tay vào, tránh cho Hữu Ninh để sinh lòng ngờ vực.





Tại quận Lịch Dương, Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, nàng đến đây đã mấy ngày,

nay mới thấy được ánh sao trời.





Lúc này có lẽ là giờ Tỵ, Thẩm Hi Hòa bỗng phát hiện nụ hoa quỳnh trước mặt đã lặng lẽ ngóc lên tự bao giờ, tựa

như một cô bé rụt rè nhút nhát. Nàng vui mừng tóm lấy cánh tay Tiêu Hoa Ung đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng thì

thầm: “Sắp nở rồi này”





Tiêu Hoa Ung nhìn tay mình chằm chằm, vừa rồi, nàng… mới chạm vào tay hắn, cảm giác mềm mại và ấm áp ấy

như khắc sâu vào da thịt, khiến hắn kìm lòng không được mà nhoẻn cười ngờ nghệch.





Thẩm Hi Hòa không để ý đến Tiêu Hoa Ung, ánh mắt nàng đổ dồn vào cây hoa quỳnh. Chốc lát sau, cuống hoa dân

ngóc lên, cô bé nhút nhát lúc trước đã trở thành thiếu nữ.





Một cơn gió thổi qua, nụ hoa khẽ khàng run rẩy, cánh hoa mềm mại bắt đầu hé nở tầng tầng lớp lớp, tựa như một

nàng thiếu nữ yêu kiều đang thẹn thùng, nhưng không thể giấu được nhan sắc thanh nhã tuyệt

trần.





Nhụy hoa e ấp lộ ra, một mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong không khí.





Tiêu Hoa Ung hoàn hồn, chăm chủ quan sát biến hóa của cây hoa, hai đóa hoa gần như nở rộ cùng một lúc, hắn có

cảm giác như thể mình đang chứng kiến cuộc đời của một vị giai nhân tuyệt sắc, đang định cảm khái một câu

nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Hi Hòa đã vươn tay ngắt lấy hai đóa hoa nở rộ.





Cành cây chỉ còn trơ lại cuống hoa, nụ cười trên mặt Tiêu Hoa Ung cứng đờ.





“Được rồi, giờ quay về còn có thể ngủ được một hai canh giờ đây” Thẩm Hi Hòa cho hoa vào chiếc hộp Trân Châu

đang bừng trên tay.





Cất hoa xong, Thẩm Hi Hòa nhanh chóng rời đi, chẳng có gì là lưu luyến. Thấy nàng đã đi xa, Tiêu Hoa Ung ngoài

đầu nhìn cuống hoa trơ trụi, cuối cùng đành nói lời ca ngợi chưa kịp nói lúc nãy với cây hoa quỳnh đã chẳng còn

hoa: “Mỹ nhân đứng dưới ánh trăng, hoa khoe sắc, trăng vằng vặc, đều không sánh bằng nhan sắc mỹ nhân.”





Nói rồi, hắn lại nhìn cành hoa đong đưa trong gió, cảm thán một câu: “Chúng ta thật đáng thương, gặp phải người

không biết lãng mạn là gì?





Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa, thấy Tiêu Hoa Ung vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, đang cúi đầu nhìn cây hoa quỳnh chỉ còn toàn là như thể nghiên cứu điều gì, nàng bèn hỏi Trân Châu đứng bên cạnh: “Cây hoa quỳnh đó có gì đặc biệt à?”





Trân Châu lắc đầu: “Nô tỳ không biết nữa.”





May mà Tiêu Hoa Ung không nán lại quá lâu, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp bọn họ, Thẩm Hi Hòa hỏi hắn: “Vừa rồi điện hạ nhìn gì vậy?”





Tiêu Hoa Ung mỉm cười ôn hòa, sắc mặt bình thản: “Đang nghĩ về cách trồng hoa quỳnh nên mới xem xét kỹ chút.”