Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 203




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Lang quân tặng trang sức cho nữ lang nghĩa là có ý kết tóc se tơ, đặc biệt là lược còn có ý nghĩa hứa hẹn bên nhau

đến lúc bạc đầu!





Chỉ có phu quân mới có thể tăng lược ngọc! “Ngươi dám tặng quận chúa thứ này sao!” Thôi Tấn Bách gần như

nghiến răng mà rít lên,





Thẩm Hi Hòa xưa nay không để ý chuyện này, vả lại đối với nàng, Bộ Sơ Lâm vốn là con gái, bằng hữu tặng nhau

đồ trang sức là chuy9ện bình thường, thành ra khi Bộ Sơ Lâm muốn cầm lược tìm Thối Tấn Bách, nàng chỉ nghĩ đến

lại lịch của nó chứ không nghĩ gì khác, càng 3không ngờ Bộ Sơ Lâm vừa mở miệng đã nói đây là quà mình tặng cho

Thẩm Hi Hòa.





Bộ Sơ Lâm lại khác, thói ăn chơi trác táng của nà8ng ta sắp ăn vào máu, cả ngày lưu luyến chốn hoa lâu, cho dù để

mắt đến Thôi Tấn Bách thì vẫn không thiếu chuyện trăng gió lả lơi, tuy trước đó không để ý nhưng Thôi Tấn Bách

vừa nhắc, nàng ta sực nhở mình vẫn đang đóng giả đàn ông.





Bộ Sơ Lâm khẽ họ húng hắng, lấp liếm: “Ta biết quận chúa thích lá bạch quả, hôm nay tình cờ nhìn thấy chiếc lược

này bèn mua về.”





Chẳng hiểu sao nàng ta lại thấy chột dạ. Thôi Tấn Bách sa sầm mặt: “Vì lấy lòng quận chúa mà ngươi không biết cố

kỵ gì nữa à, không sợ bệ hạ biết được sẽ liên lụy đến quận chúa sao?”





Bộ Sơ Lâm vốn tính phong lưu, nhiều lần trêu hoa ghẹo nguyệt, ở lì trong hoa lâu mấy ngày không về nhà, từng

bao một vị hoa khôi ba năm, đến nay vẫn còn che chở. Dù bây giờ bám lấy Thổi Tấn Bách nhưng vẫn thường ghé

hoa lâu, chẳng qua là không ngủ lại đó nữa, chủ yếu do bạn bè mời mọc không thể chối từ, dù có đến cũng không

cho phép các nương tử ở đó tiếp cận mình.





Người ta đồn ầm lên rằng Bộ Sơ Lâm đã thay đổi sở thích, bắt đầu giữ mình vì Thôi Tấn Bách, chỉ có Thôi Tấn Bách

biết mình chẳng qua là một tấm bia nhưng cũng không muốn giải thích, vừa hay có thể chọc tức phụ thân và kể

mẫu, để bọn họ khỏi nhúng mũi vào hôn sự của hắn.





Thấy Bộ Sơ Lâm thường xuyên đến quận chúa phủ, Thôi Tấn Bách sớm đoán rằng Bộ Sơ Lâm tìm mình không chỉ vì

không muốn cưới công chúa mà còn vì đã có người trong lòng, người này chính là Chiêu Ninh quận chúa.





Càng về sau hắn càng tin rằng mình nghĩ không sai, hôm nay Bộ Sơ Lâm lại cầm lược ngọc nói với hắn rằng đây là

quà mình tặng quận chúa, không hiểu sao hắn lại tức giận. “Hì hì, ngươi không nói, ta không nói, làm sao bệ hạ biết

được?” Bộ Sơ Lâm cười tí tởn, đưa tay vuốt ngực Thôi Tấn Bách để hắn dễ thở hơn chút, bị Thôi Tấn Bách hất mạnh

ra ngoài.






Bộ Sơ Lâm nhếch môi: “Được rồi, được rồi, là lỗi của ta, ta không nên giấu ngươi tặng quận chúa mấy thứ thể này,

ta thề ta không có ý đồ gì với quận chúa cả chỉ xem quận chúa như muội muội mà thôi huynh trướng tặng trang

sức cho muội muội thì có vấn đề gì đâu nào?”





Nghe vậy, sắc mặt Thôi Tấn Bách mới hơi dịu lại, hắn nhìn Bộ Sơ Lâm chằm chằm như thể đang cân nhắc thật giả.

Bộ Sơ Lâm ưỡn ngực, hùng hồn nói: “Ta nói thật, giữa ta và quận chúa chỉ là tình huynh muội!”





Tình huynh muội quỷ gì, tiếc là nàng ta không phải đàn ông thực thụ, bằng không nhất định phải cưới người như

Thẩm Hi Hòa mới không uổng công được sinh ra trên đời! Không phải nàng ta không có ý đồ, mà là không thể.





Thôi Tấn Bách tạm tin Bộ Sơ Lâm, cầm lược ngọc lên xem xét: “Làm thế nào người biết được đây là đồ tùy táng?”





“Ta.” Bộ Sơ Lâm không thể nói với người khác rằng khứu giác của Thẩm Hi Hòa nhạy hơn người thường, đành nói,

“quận chúa nói thế, chắc chắn là thế!”





Thôi Tấn Bách: “…”





Thấy Bộ Sơ Lâm nghe Thẩm Hi Hòa răm rắp như thế, Thôi Tấn Bách hơi bực, có điều ngẫm lại, có lẽ Thẩm Hi Hòa

không muốn nhận lược, lại không tiện từ chối thẳng thừng khiến Bộ Sơ Lâm đau lòng nên mới lấy cơ thể kia.





“Để nó lại đó đi, thứ này rõ ràng là đồ thời nay, ta sẽ sai người hỏi thăm xem sao.” Thái độ Thôi Tấn Bách hết sức

qua loa. Bộ Sơ Lâm không hài lòng: “Có người đào trộm mộ mà Đại Lý tự các ngươi lại thờ ơ thế à?”





“Chỉ có một câu nói suông rằng đây là đồ tùy táng, ta biết ăn nói với thượng cấp thế nào? Biết phải người điều tra

kiểu gì?” Thôi Tấn Bách đau đầu.





Bộ Sơ Lâm cũng hiểu, bèn cầm lấy lược ngọc: “Được, ta sẽ theo dõi người của tiệm bạc, đợi tìm được chứng cử rồi

lại đến tìm người, để người được nổi tiếng một phen!”





“Ngươi…” Thôi Tấn Bách toan đuổi theo những Bộ Sơ Lâm đi quá nhanh, chỉ nháy mắt đã ra khỏi viện tử, đi đến

nguyệt môn, nàng ta xoay người lại, cười gian với Thôi Tấn Bách: “Tảng đá họ Thôi, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không

để Thái tử điện hạ biết người thích…”





Nàng ta nói tiếp hai chữ “quận chúa” bằng khẩu hình, sau đó chắp tay sau lưng đi ra ngoài, miệng khẽ ngâm nga,

hoàn toàn không thấy được gương mặt xanh mét của Thôi Tần Bách sau lưng mình.





Bộ Sơ Lâm cho rằng sở di Thôi Tấn Bách bực bội như vậy, thiếu điều đánh nhau với mình là do mình tặng lược cho


Thẩm Hi Hòa, lang quân tặng lược cho nữ lang xem như đính ước, mà Thôi Tấn Bách lại thích UU nhà mình: “Tinh

mắt đấy, tiếc là…”





Ai da, mối tình này chắc chắn phải chết yểu rồi.





Nghĩ đến đây, nàng ta thầm may mắn mình không phải đàn ông, bằng không cũng sẽ ôm trong lòng mối tình đơn

phương giống tảng đá họ Thôi, không dám nói thành lời.





“Thật đáng thương… Sau này mình nên tốt với hắn hơn một chút…”






Bộ Sơ Lâm tự nhủ như vậy, đi ra khỏi Đại Lý tự, sau đó chạy đến tiệm bạc theo dõi. Nàng ta tin rằng tiệm bạc nói

dối, chắc chắn bọn họ đã biết lai lịch của chiếc lược này, mà đã vậy thì sẽ không chỉ có một món đồ tùy táng.





Những kẻ dám chọc giận nàng ta, hại nàng ta mất mặt với Thẩm Hi Hòa đều phải trả giá đắt!





Thẩm Hi Hòa không biết Bộ Sơ Lâm đã sinh lòng thù oán tiệm bạc, trừ những lúc đến Đào phủ ra, nàng hầu như

chỉ ở nhà đọc sách, trồng hoa, hứng lên thì cũng nghĩ món ăn với Tử Ngọc, cùng Hồng Ngọc nghiên cứu hương

liệu, cùng Bích Ngọc thêu thùa may vá, nghe Tùy A Hỉ và Trân Châu thảo luận về dược lý, hoặc huấn luyện Đoản

Mệnh.





Trước kia còn có người đưa thiệp mời xã giao cho nàng, nhưng sau vài sự việc gần đây, giờ ai cũng sợ nàng như sợ

hổ, nàng cũng mừng vì được thanh tĩnh.





Về hậu sự của Tổn vương, Tiêu Hoa Ung đã thu xếp thỏa đáng, để Tiêu Trường Phong phát hiện thi thể ông ta

trong một tình huống không kinh động đến người ngoài. Tiêu Trường Phong âm thầm đưa thi thể về phủ, sau hồi

lâu do dự, cuối cùng hắn vẫn bẩm báo Hữu Ninh để.





Rõ ràng Tổn vương đã tự sát, chứng tỏ ông ta không phản bội Hoàng thượng.





“Tiêu Trường Phong đúng là không phải vật trong ao.” Biết hắn bí mật đưa thi thể phụ thân vào cung, Thẩm Hi Hòa khẽ than.





Làm vậy chẳng những khiến Hữu Ninh đế an tâm, tin tức về Tốn vương không bị rò rỉ, còn khiến Hữu Ninh đế áy náy, Tốn vương chinh chiến cả đời, về già lại chết trong bóng tối. Cuối cùng, có lẽ được Hữu Ninh đế cho phép, Tổn vương được mai táng trong lăng mộ của ông ta.





“Điều này cũng cho thấy Tiêu Trường Phong đã sớm biết Tốn vương chưa biết mà đang giúp bệ hạ xây dựng Thần Dũng quân.” Trân Châu cái đầu nói: “Hắn cũng chính là người tiếp quản Thần Dũng quân.”





Bằng không, Hữu Ninh đế sẽ không để hắn biết được bí mật này, Trân Châu lại đề nghị: “Quận chúa, chúng ta có nên sắp xếp người tiếp cận hắn?” “Mỹ nhân kế ư?” Thẩm Hi Hòa hiểu ý Trân Châu: “Ta không thích lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích.”