Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 1: Tôi sống mười vạn năm




“Theo các phương tiện truyền thông liên quan đưa tin, các chuyên gia của thành phố chúng ta đã phát hiện ra một huyệt mộ cận đại [1] ở núi Tẩy Kiếm cùng hơn 300 hiện vật văn hóa khảo cổ quý giá đã được tìm thấy trong ngôi mộ.” 

 [1]: Thời cận đại bên Trung Quốc, từ giữa thế kỷ 19 đến phong trào Ngũ Tứ. 

 “Một số di vật văn hóa bị nghi ngờ có từ thời Đường Ngu [2] hoặc thậm chí từ thời thượng cổ, có thể lấp đầy những khoảng trống trong lịch sử nước ta…” 

 [2]: Đường Ngu là tên kết hợp giữa Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, là thời kỳ thái bình thịnh vượng. 

 Việc phát hiện các di vật văn hóa thời thượng cổ ở thành phố Thanh Châu đã thu hút vô số chuyên gia và học giả. 

 Cùng lúc đó, ở sườn núi Tẩy Kiếm, Tô Dật mặc một chiếc áo choàng dài đi trên con đường đá xanh của khe núi, xung quanh là dòng người đến tham quan, vô cùng nhộn nhịp. 

 “Năm mươi năm trước, nơi này vẫn là đồi núi cằn cỗi, ít người đến, không ngờ giờ đây lại đổi thay lớn như vậy.” 

 Tô Dật đưa mắt nhìn dòng người xung quanh, mặt hắn thoáng hiện ý cười, nhưng đôi mắt lại sâu như biển khơi. Hắn có gương mặt thanh tú, thoạt nhìn chưa quá hai mươi tuổi, nhưng chẳng ai tưởng tượng được, chàng trai trẻ này đã sống rất nhiều năm. 

 Hồi ức như thủy triều ập về. 

 Không lâu trước đây, chỉ vì chọc giận Tô Dật mà cả một thời đại đã kết thúc bởi một chưởng của hắn. 

 Sau đó, Tô Dật dạy mọi người cách tạo ra lửa, Thần Nông, cách phân biệt thuốc, dạy vua Đại Vũ kiểm soát lũ lụt, dạy cách xây dựng thế giới thịnh vượng của loài người. 

 Đối với Tô Dật, thời đại đó đã rất gần hắn rồi. 

 Sau đó, Tô Dật không muốn cả thế giới bị thay đổi vì hắn nữa. 

 Ấy nhưng, tính một đằng ra một nẻo. 

 Con người xây dựng đền thờ hắn ở khắp mọi nơi. 

 Vua Chu của nhà Thương chỉ lỡ nói một câu khinh nhờn hắn mà đã rước họa diệt vong cho đất nước. 

 Tô Dật không muốn ai nhớ đến sự tồn tại của hắn nữa, bèn kêu người sửa lại huyền thoại lịch sử, hư cấu viết nên câu chuyện về Bàn Cổ Nữ Oa. [3] 

 [3]: nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc. 

 Sau này Doanh Chính [4] vinh dự được bái hắn làm thầy, sau ba tháng ở môn hạ của Tô Dật, Doanh Chính đã thống nhất sáu nước. 

 [4]: tên riêng của vị hoàng đế đầu tiên ở Trung Quốc. 

 Tần Thủy Hoàng từng hỏi Tô Dật làm thế nào để sống thật lâu. Tô Dật chỉ cười nhạt, đến hắn còn chẳng biết tại sao hắn có thể sống lâu nữa là! 

 Tần Thủy Hoàng cũng đã xây dựng một cung điện dưới lòng đất dành riêng cho ông, tôn thờ bức tượng của ông, ngày nay được gọi là Lăng Tần Thủy Hoàng. 

 ….. 

 Những năm gần đây, Tô Dật cũng chỉ bảo cho một số nhân tài dễ uốn nắn, tất cả những người được hắn chỉ bảo đều được ghi danh vào lịch sử, nhưng, những đệ tử đó đã qua đời từ lâu, chỉ còn lại Tô Dật. 

 Lần ngủ say cuối cùng của hắn có lẽ là vào tháng 9 năm 1945. 

 Đó là thời kỳ kháng Nhật, Tô Dật sống ở vùng núi đã lâu, khi bước ra khỏi núi, hắn phát hiện Trung Quốc đang bị quân Nhật xâm lược. Trong cơn tức giận, hắn tung một chưởng khiến quân Nhật hoàn toàn thất thủ. 

 Tô Dật đã sớm không bận tâm tới những gì thế hệ sau sẽ nói nữa. 

 Nhưng lần này thức tỉnh, hắn thầm tự nhủ lòng, không thể vì nóng giận của bản thân hắn mà đổi thay lề lối của cả thế giới này nữa. 

 Đối với Tô Dật, năm mươi năm chỉ như bóng mây qua mắt, nhưng lại là nửa đời thăng trầm đối với người bình thường. 

 “Không biết những người năm xưa còn sống không nhỉ?” Đôi mắt Tô Dật bình lặng không một gợn sóng, nhưng lại chất chứa sự lắng đọng qua bể dâu năm tháng. Hắn bước đi giữa đám du khách trong bộ áo choàng đen, thu hút vô số ánh nhìn. 

 "Trên núi Tẩy Kiếm có đoàn làm phim à? Lẽ nào người này đến đây để quay phim?" 

 “Không rõ, nhưng anh ta đẹp trai quá, cũng không biết anh ta đóng phim gì nhỉ?” 

 “Khí chất toát lên từ người anh ta thật đặc biệt, tôi không biết phải diễn tả thế nào nữa.” 

 …. 

 Khi đi lướt qua Tô Dật, những người tới thăm quan núi Tẩy Kiếm không khỏi thì thầm với nhau. 

 Lúc trước, Tô Dật sống trên đỉnh núi Tẩy Kiếm. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn lệnh cho đám người bên cạnh giải tán, chỉ có quản gia ở nhà ở lại. Nếu lão quản gia còn sống thì ắt hẳn vẫn đang canh giữ trong nhà. 

 Dọc đường đi, Tô Dật cũng nghe được tiếng xì xào của nhiều du khách, biết được trên núi có một vị tiên rất thành thạo về bói toán đang sinh sống. 

 Tô Dật không khỏi lắc đầu, bất kể ai theo hắn cũng đều ít nhiều đạt được thành tựu gì đó. Khương Trưởng Phong - Quản gia năm xưa học được từ hắn chút thủ thuật về bói toán và xem phong thủy, giờ đây đương nhiên được người đời phong làm tiên ông rồi. 

 Thuật bói toán chẳng là gì với Tô Dật, nhưng nếu người phàm xem phong thủy thì lại khác. Lỡ như nói xằng với người khác thì cũng tự chuốc họa lớn vào chính mình. Nếu Khương Trưởng Phong nổi danh như vậy thì chứng tỏ lão thường chỉ điểm cho người khác, đây chẳng phải tự tìm đường chết hay sao? 

 Tô Dật không khỏi bước nhanh hơn, hắn vốn chẳng yêu thích gì trò bói toán đoán mệnh, đã trường sinh bất lão còn biết trước về tương lai thì há chẳng phải càng nhạt nhẽo vô vị ư? 

 Có điều, lòng hắn bỗng có dự cảm chẳng lành, e rằng hôm nay Khương Trưởng Phong gặp phải chuyện phiền toái. 

 Tên tuổi của Khương Trưởng Phong được người người biết tới, nếu được lão chỉ điểm một lần thì ắt sẽ lên như diều gặp gió. 

 Điều quan trọng nhất là, lão là bạn thân của rất nhiều ông lớn trong nước. Hễ có dịp tết hay lễ hội, xe sang lại xếp hàng dài ở núi Tẩy Kiếm, người quyền quý và nổi tiếng đều đến để bái kiến lão. 

 Đến Lâm Thiên Dương - Người giàu có nhất nước, sinh thời cũng không dám coi thường Khương Trưởng Phong. 

 Khi lên đỉnh núi, từ đằng xa Tô Dật đã trông thấy ngôi nhà hắn từng ở, năm mươi năm trôi qua mà căn nhà vẫn y như trước, có lẽ đã được tu sửa. 

 Về cơ bản, nơi này không có khách du lịch, bởi vì cách nhà trăm mét có nhân viên bảo vệ đứng chặn không cho ai tùy tiện xông vào. 

 Cứ cách mười bước chân lại có một người canh gác, cả căn nhà được canh gác chặt chẽ. 

 Rất nhiều người muốn gặp Khương Trưởng Phong chỉ có thể đợi ở bàn đá phía xa. 

 Tô Dật sải bước đi về phía căn nhà cũ, bảo vệ lập tức đi tới. 

 “Anh là ai? Muốn làm gì hả?” 

 Nhiệm vụ của bảo vệ nơi này là ngăn chặn những người không quan trọng, bởi đâu phải hạng người nào cũng có thể gặp mặt Khương Trưởng Phong. 

 Tô Dật còn chưa trả lời thì hai tên công tử nhà giàu ngồi cách đó không xa đã bật cười. 

 “Ôi, thằng nhóc này ăn mặc lạ thật đấy, liệu hắn có nhầm tưởng rằng ăn mặc thế kia sẽ gặp được Khương lão tiên sinh không nhỉ?” 

 “Đồ ngu! Đến ông cụ Lâm còn phải gửi thiệp chúc trước cả một tuần mới có thể gặp mặt Khương lão tiên sinh, chẳng biết thằng nhóc này chui từ xó xỉnh nào ra thế nhỉ!” 

 Tô Dật nghiêng đầu, thờ ơ liếc hai thanh niên đang nói. 

 Khoảnh khắc hai người kia chạm mắt với Tô Dật, cả người họ bỗng run lên, không khỏi ngậm miệng lại. 

 Không biết tại sao, đáy lòng họ ngập tràn sự sợ hãi, chỉ một ánh mắt của Tô Dật cũng đủ khiến hồn vía hai tên công tử nhà giàu không sợ trời chẳng sợ đất kia run rẩy, thậm chí còn không dám mở miệng nói tiếp. 

 Nhân viên bảo vệ không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ cảnh giác nhìn Tô Dật, quát: “Nói cậu đấy, đây không phải nơi cậu có thể đến, mau đi ngay! Đừng ép tôi động tay động chân nhé!” 

 Tô Dật không thèm đoái hoài đến bảo vệ, bởi Khương Trưởng Phong đã biết hắn trở về. 

 Kẹt! 

 Cánh cửa của ngôi nhà cũ từ từ mở ra, một lão già mặc bộ quần áo vải lanh màu trắng với mái tóc bạc bước ra. 

 Đám người ngồi quanh bàn chờ đợi cơ duyên bỗng đồng loạt đứng dậy. 


 Chỉ có Tô Dật vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Khương Trưởng Phong từ đằng xa. 

 Mặt Khương Trưởng Phong hằn nhiều dấu vết năm tháng. Trông thấy Tô Dật, hai dòng lệ đổ dài trên má lão, lão tập tễnh đi về phía Tô Dật. 

 Tô Dật cũng sải bước đi về phía trước, bảo vệ vừa toan ngăn cản, nhưng chỉ một giây sau, Tô Dật đã xuất hiện trước mặt Khương Trưởng Phong. 

 Đầu óc của những người xung quanh lập tức trống rỗng, thời gian như vừa bị xáo trộn, họ hoàn toàn không nhớ Tô Dật đã phóng vù tới trước mặt Khương Trưởng Phong như thế nào.