Cung Tiên Sinh, Lục Bảo Nhà Anh Báo Nhà Rồi

Chương 7: Đắc tội với ông chủ lớn




"Vậy thì mời." Vương Lệ đưa tay về phía bể bơi.

Lãnh Tích Nguyệt mặc trang phục mỹ nhân ngư, đuôi cá bọc đôi chân lại, đi đường không được ổn lắm, chậm rãi di chuyển tới bên bể bơi, duỗi hai tay ra, ưu nhã nhảy xuống nước.

Mặc một chiếc đuôi cá ôm lấy cô, lúc bơi toát ra nét xinh đẹp lại đáng yêu, tựa như một người cá thực sự, vui chơi thoả thích trong biển lớn.

Cung Tâm Dật thấy một màn như vậy từ rất xa, không kìm được lòng mà đứng lên.

Trợ lý Trần Dư kịp thời đưa kính viễn vọng lên, thuận tiện giúp ông chủ nhà hắn quan sát màn biểu diễn của người cá tốt hơn.

Lãnh Tích Nguyệt dựa vào trí nhớ phim hoạt hình người cá của mình, học các tư thế người cá trong phim hoạt hình, mô phỏng sự tự do xuyên thẳng qua những đồng cỏ và nguồn nước một cách chân thật, còn không ngừng biến ảo động tác, có một vài động tác có độ khó cao, liền được Vương Lệ xem và chậc chậc khen ngợi, "Cô ấy còn giống người cá hơn Sa Sa nữa."

Cung Tâm Dật cầm lấy kính viễn vọng, đang xem hăng say, một người đàn ông mặc âu phục đeo kính râm, đeo vàng khối trên cổ tay và đầu ngón tay thô lớn, mang theo mười tên bảo tiêu, khí tức cường đại tới gần.

"Cung tiên sinh, ngài tới rồi sao?" Người đàn ông nhe răng trợn mắt chào hỏi, người này há miệng ra, miệng đầy kim loại, hắn lại khảm răng vàng đầy khuôn miệng lớn.



Cung Tâm Dật nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi Trần Dư, "Vị này là ai?"

"Ngài ấy chính là ông chủ của hội sở trưng bày nước hoa Dương Thiên Bá ạ." Trần Dư nói.

"Đúng, là tôi đây." Dương Thiên Bá mỉm cười ha ha, lộ ra răng vàng đầy miệng, tự giới thiệu bản thân: "Tôi chính là Dương Thiên Bá khí phách ngút trời, có tiền có thế, ăn sạch Hắc Bạch, bất luận là kẻ nào khi thấy tôi, đều phải gọi tôi một tiếng là anh Bá."

"Thật không?" Cung Tâm Dật không gọi hắn là anh Bá, mặt lạnh ngồi trên ghế sa lon.

"Cung tiên sinh, khó lắm mới tới chỗ này một chuyến, sao không tìm một cô gái xoa bóp chân cho?" Dương Thiên Bá ngồi xuống theo, thử hỏi bằng bộ răng vàng lớn.

"Tìm thì có tìm, người ta không muốn đấy chứ!" Cung Tâm Dật giương mắt nhìn ngắm Lãnh Tích Nguyệt trong nước, có chút mất hứng nói.

"Ai a..., không biết tốt xấu vậy? Vậy mà không để mặt mũi cho Cung tiên sinh..." Dương Thiên Bá chỉ nhìn thoáng qua phía trong nước, con mắt đã thấy liền không thể dời ra được.

Nuốt một miệng đầy nước miếng, hỏi Vương Lệ ở bên cạnh, "Vị này chính là người cá mới tới à?"

"Đúng vậy Dương tổng." Vương Lệ gật đầu.

"Lớn lên ngược lại sẽ không tệ, chính là không hiểu chuyện lắm, để tôi dạy dỗ chỉ bảo cô ấy thật tốt là được." Dương Thiên Bá nói xong liền đứng dậy.

"Ngài muốn dạy dỗ bằng cách nào?" Ánh mắt của Cung Tâm Dật cực kỳ lạnh như băng tuyết.



"Tôi đương nhiên là có biện pháp của tôi rầu ~, trước hết để tôi thử kỹ năng bơi của cô ấy đã." Dương Thiên Bá nói xong, không hề giữ hình tượng mà bỏ quần áo trên người ra, người khác chưa kịp phản ứng, đã thả người nhảy vào trong nước.

Sắc mặt của Cung Tâm Dật cực kỳ khó coi, nhưng ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên người Dương Thiên Bá, cũng không chú ý tới Cung Tâm Dật, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút, Dương Thiên Bá phải dạt dỗ người cá mới tới này như thế nào.

Dương Thiên Bá đập mình trần vào tiếp cận Lãnh Tích Nguyệt, Lãnh Tích Nguyệt bị doạ sợ, lập tức bơi về phía bờ bên cạnh.

"Mỹ nhân ngư bé nhỏ, đừng chạy..., chơi với anh Bá một chốc đi." Dương Thiên Bá thoáng cái đã níu được đuôi cá mong manh của Lãnh Tích Nguyệt, tiến tới kéo dài vào ngực mình, hoàn toàn ôm trọn Lãnh Tích Nguyệt vào trong ngực.

Lãnh Tích Nguyệt dốc hết sức liều cái mạng giãy dụa cũng không trốn thoát được hoài bão ôm ấp của Dương Thiên Bá, không khỏi tức giận phẫn nộ, "Anh là ai vậy? Tranh thủ thời gian mà thả tôi ra đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Ơ, tính tình của cô gái nhỏ cay độc quá vậy, nói một chút coi, muốn không khách khí như thế nào đây?" Dương Thiên Bá không những không buông Lãnh Tích Nguyệt ra, còn định hạ thấp bờ môi đầy đặn xuống, thiếu một chút nữa định dán lên trên mặt Lãnh Tích Nguyệt.

Cung Tâm Dật chợt đứng người, đang định ngăn chặn hết thảy, chỉ nghe thấy một âm thanh "BA~" vang lên, Lãnh Tích Nguyệt hung hăng tặng cho Dương Thiên Bá một cái bạt tai.

Dương Thiên Bá trùng trùng điệp điệp ném Lãnh Tích Nguyệt vào trong làn nước, tức giận nói: "Con chuột nhắt, cô ăn gan hùm mật gấu sao? Lại dám đánh tôi, không kiên nhẫn để sống tiếp nữa đúng không? Vẫn không muốn làm đúng không?"

Lãnh Tích Nguyệt chìm xuống đáy bể, hơn nửa ngày cũng không ngoi lên.

Trên mặt nước khắp nơi đều mô phỏng đồng cỏ và nguồn nước chân thật, không có biện pháp để thấy rõ tình hình dưới nước.

Mọi người bên bờ bị hù không ít, ngay cả Dương Thiên Bá cũng ngây dại, lo lắng Lãnh Tích Nguyệt sẽ chết đuối trong nước.

Cung Tâm Dật bước nhanh đến bên bể bơi, cởi bỏ cà-vạt, đang định xuống nước cứu người, lại không nghĩ tới, Dương Thiên Bá chợt quát to một tiếng trong nước, âm thanh như mổ heo.

Hoá ra Lãnh Tích Nguyệt lặn xuống đáy bể, đến bên chân Dương Thiên Bá, hai tay cùng lúc nắm lấy hai đầu ngón chân nhỏ của Dương Thiên Bá, dùng sức tách mỗi cái ra một đường.

Dương Thiên Bá thống khổ vạn phần, không thể không phát ra tiếng tru như mổ heo.

Cung Tâm Dật nhìn thấy tình cảnh này, khoé miệng không khỏi lộ ra một độ cong đầy hứng thú, xem ra người phụ nữ này vẫn có chút năng lực tự vệ, hơn nữa còn không ăn được một chút thiệt thòi.

Sau khi Lãnh Tích Nguyệt trả thù Dương Thiên Bá, lập tức bơi về bờ bên cạnh.

"Xú nha đầu, xem tôi có giết chết cô không!" Dương Thiên Bá cấp tốc dồn sức, rất nhanh đã đuổi kịp Lãnh Tích Nguyệt.

Vương Lệ lo lắng nói, "Lãnh Tích Nguyệt, cô làm gì với ngài ấy vậy? Ngài ấy dù sao cũng là ông chủ của chúng ta, ông chủ lớn nhất đấy!"