Cùng Sói Cận Kề - Ngôn

Chương 26




Gió đêm lạnh lẽo, mây đen lưa thưa.

Một bóng đen xuất quỷ nhập thần nhẹ nhàng nhảy trên ban công lầu ba, nhàn nhã ngáp một cái.

Trợn trắng mắt, thân mình ngơ ngẩn.

Hả?

“Chiếu Dã cùng sói cấm đi vào”

Nhìn không thấy, không thấy… nhìn không thấy…

Chiếu Dã đưa tay xé tờ giấy, không nghĩ ngợi vứt luôn đi. Nhìn theo tờ giấy càng bay càng xa, anh hạ quyết tâm, nếu Di Di hỏi đến, nói là bị gió thổi đi đâu rồi.

Dù sao cũng chẳng liên quan tới anh.

Thuần thục đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện các loại chướng ngại vật, anh nhẹ nhàng né qua, không phát ra một tiếng động.

Chiếu Dã nhìn chăm chú Di Di đang yên ổn ngủ ngon, nghĩ thầm: Xem ra tối hôm qua thật sự dọa đến cô…

Khom lưng xuống hôn lên môi cô, không tình nguyện biến thành chú sói nhỏ, chui vào ổ chăn dựa vào thật gần.



Ngày hôm sau, Di Di bị một lớp lông mao làm ngứa ngáy tỉnh ngủ, hắt xì một cái.

Quay đầu, là cái đầu to của Chiếu Dã đang gối lên vai mình.

Cô duỗi tay sờ sờ đầu của anh, Chiếu Dã như ở trong mơ cảm nhận được, giật giật lỗ tai, dán lại càng gần.

Di Di nhìn về phía ban công, tờ giấy kia quả nhiên không còn thấy, yên lặng thở dài.

Cô cũng không giận, biết Chiếu Dã mỗi ngày đều nguyện ý biến thành sói nhỏ làm ấm giường, cũng rất vui lòng. Di Di rửa mặt thay quần áo, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác Kaki, bên trong là váy trắng liền, chân đeo đôi bốt Martin, vừa khí chất vừa ôn nhu.

Hai mắt Bé Nhỏ sáng lên:

“Chị Di Di, sao hôm nay đẹp quá vậy”.

Di Di hé miệng không lên tiếng, Bé Nhỏ nghĩ nghĩ lí do:

“Em đã biết, là vì đi hẹn hò với anh Chiếu Dã sao, em hiểu em hiểu”.

Một lần gặp mà Bé Nhỏ đã gọi là anh Chiếu Dã. Di Di dở khóc dở cười, không chịu được sự trêu chọc của cô bé: “Chị làm việc đây”.

Bé Nhỏ vui tươi hớn hở mà khua chân múa tay.

Hôm nay có bánh sinh nhật của một vị khách đã đặt, cô bắt đầu làm điểm tâm ngọt trước, sau đó dành thời gian làm bánh kem.

Cô không biết giờ tan làm của Chiếu Dã có giống bình thường không, chỉ muốn mau chóng xong việc của mình.

Lúc làm việc cũng bất giác nhớ đến anh.

Di Di cho mình tan làm sớm, chào Bé Nhỏ rời đi.

Bên ngoài đang mưa nhỏ, đường phố ẩm ướt, hai hàng cây bên đường còn đang nhỏ từng giọt nước. Di Di hít sâu một hơi, hương cỏ cây tươi mát tràn vào khoang phổi.

Nhớ lúc trước Chiếu Dã nói qua địa chỉ nơi mình làm việc, dựa vào trí nhớ tìm tòi, bản đồ trên di động hiện lên mười mấy km.

Hơi xa, chắc không sai chứ…

Di Di tự mình hoài nghi, một lần nữa đánh xác nhận, vẫn là như vậy. Cô gọi một chiếc xe, thử vận may.

Tài xế là người trung niên hay nói, ông nói cho Di Di biết, đây là nơi tập thể hình tốt nhất ở thành phố, phải dùng thẻ hội viên, có khi là tranh nhau mua, còn hỏi Di Di sao lại cướp được.

Di Di xấu hổ nói mình chỉ đi gặp bạn.

Bốn mươi phút sau, mảnh đất thành thị phồn hoa, quảng trường và những tòa nhà cao ngất, một tòa nhà xa hoa có tên Clb thể hình treo ngoài cửa. Di Di dừng chân.

“Đây là…”

Là có hơi thở của xã hội thượng lưu.

Cô sửa sang lại trang phục, căng da đầu đi vào, bị một người trước quầy ngăn lại.

“Thưa cô, xin trình thẻ hội viên, chúng tôi cần kiểm tra thân phận”. Trước quầy là một chị gái trẻ trung, âm thanh mềm mại, ánh mắt tươi cười.

Di Di nói: “Tôi tới tìm người, xin hỏi, chỗ này có huấn luyện viên tên Chiếu Dã không?”.

Người nọ sửng sốt một giây, khôi phục sự chuyên nghiệp mỉm cười: “Có.”

“Vậy thật tốt quá”

Di Di nở nụ cười, ngồi xuống một bên ghế đợi.

“Tôi có thể ngồi đây đợi anh ấy không, có gây trở ngại gì cho người khác không?”

“Sẽ không.” Chị gái sau quầy ngắm nghía Di Di.

“Có muốn tôi đi vào báo cho anh ấy không?”.

“Không cần, cảm ơn.”

Di Di muốn cho Chiếu Dã một bất ngờ.

Cô ngồi chơi di động, mở ra khung hội thoại của mình với Chiếu Dã, đã cố ý nghẹn một ngày không nhắn tin cho anh.

Nhận được ánh mắt tò mò đánh giá của cô ấy, Di Di chủ động nói chuyện:

“Chỗ này của các cô bao giờ đóng cửa?”

“10 giờ, có khi 11 giờ.”

“Muộn như vậy..” Di Di nghĩ không biết phải chờ bao lâu.

“Vậy cô biết giờ tan tầm của Chiếu Dã không?”

“Tôi giúp cô xem, huấn luyện viên Chiếu Dã mà nói…thời gian tương đối đặc thù, lớp anh ấy dạy phần lớn là vào buổi chiều”.

“Tốt, cảm ơn cô.”

Vừa dứt lời, Chiếu Dã từ chỗ ngoặt xuất hiện, vẫn là một thân màu đen, lộ ra đường cong cơ bắp phập phồng ở cánh tay, mồ hôi ròng ròng trên người. Anh đi đến làm cho nhiều người xung quanh chú ý, một cô gái nhỏ nhận ra anh quay sang bạn mình nói gì đó, trên mặt hiện lên tầng mây đỏ ửng.

“Sao giấu anh đi đến đây”. Chiếu Dã đi đến trước quầy trực tiếp gọi, dẫn Di Di đi vào bên trong.

Cô gái nhỏ tan nát cõi lòng: Là người đã có chủ.

Đầu óc Di Di trống rỗng, đắm chìm trong cảm giác ngoài ý muốn khi nhìn thấy anh:

“Anh, sao anh biết em tới?”.

Ngay từ lúc cô bước vào Chiếu Dã đã ngửi được hơi thở quen thuộc, chỗ này rất nhiều mùi vị, mồ hôi đàn ông, nước hoa đàn bà, quấy nhiễu đến sự phán đoán của anh. “Anh cảm giác được”. Chiếu Dã dẫn Di Di đi xuyên qua một khu vực thể hình, cố gắng che đi những người đàn ông lõa lồ thân mình đang tập.

Di Di cảm thán: ” Sói thật là đáng ghét, không làm bất ngờ được”.

Đến phòng Chiếu Dã nghỉ ngơi, cửa vừa đóng Chiếu Dã đã ôm mông Di Di bế lên, cô mất cân bằng nên phải ôm lấy cổ anh, đang muốn oán trách vài câu, đã bị Chiếu Dã lấp kín môi.

“Ô..”

Anh hôn sâu, bàn tay to xoa bóp mông cô.

Nhưng thời gian không cho phép, một lúc sau, anh lưu luyến buông cô ra, nói:

“Anh rất bất ngờ”

“Ở đây chờ anh một lát, rất nhanh, cùng lắm là nửa giờ”.

“Được”. Di Di bị hôn đến đầu óc choáng váng.