Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 128: Nội Dung Vở Kịch Cẩu Huyết Liên Quan Đến Thẩm Kế (2)




“Những lời này là mẹ cháu dạy cho

cháu sao?” Sắc mặt của Kỷ Mai Tư trở nên khó coi. Một đứa trẻ ba tuổi thì hiểu cái gì chứ. Hạ Tuyết

đó e rằng sớm đã có âm mưu. Cô ta luôn ẩn nấp cho đến hôm nay, chắc chắn là biết mình có thai,

không muốn nhẫn nhịn tiếp nữa, cho nên mới tạo ra vở kịch nhận người thân này.

Kỷ Mai Tư đã hoàn toàn tin Tiểu Kim Tích chính là con gái của Thẩm Kế, không chút nghi ngờ rằng đây

là đóng kịch, đương nhiên sẽ tính khoản nợ này lên đầu Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết muốn cạnh tranh cơ hội gả vào nhà họ Thẩm với mình. Cô ta và Thẩm Kế đã có một cô con gái

ba tuổi, với người như Thẩm Kế, Hạ Tuyết đã một mình sinh con, nuôi nấng nó ba năm, đồng thời cuộc

sống cũng không tốt lắm, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho họ. Còn cô bé trước

mắt này có thể nói là hiểu chuyện, vừa nhìn qua đã thấy rất thông minh, có cô bé ở giữa làm sợi dây

kết nối, e rằng không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể thành công.

Còn mình thì sao?

Bây giờ cô ta có thể níu kéo quan hệ với Thẩm Kế là nhờ vào đứa con trong bụng, Thẩm Kế thậm chí

còn chưa bao giờ tin đứa trẻ là của mình, còn bản thân cô ta biết rất rõ đứa trẻ không phải là của

Thẩm Kế.

So sánh với mẹ con Hạ Tuyết, cô ta phát hiện ra rằng mình không có chút cơ hội chiến thắng nào.

Cô ta đã lên kế hoạch lâu như vậy, đã nhìn thấy thành công được một nửa, đột nhiên hai mẹ này chạy

ra thì phải nhận thua mà từ bỏ như vậy sao?

Không, tuyệt đối không thể! Nhưng cô ta phải làm sao đây?

“Dì à, sắc mặt của dì không được tốt lắm, có phải là khó chịu ở đâu không?” Giọng nói nhẹ nhàng

mang theo vẻ lo lắng vang lên.

Kỷ Mai Tư bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô bé, hận không thể cho một bạt tai đánh bay nó đi, nếu

không phải là con nhỏ này chạy ra thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy.

Không, người đáng sợ nhất là Hạ Tuyết, người phụ nữ này tâm cơ quá thâm sâu, sớm không đến muộn

không đến, cô ta chính là cố ý!

Có hai mẹ con nhà này, bất luận cô ta có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, Thẩm Kế cũng sẽ không kết

hôn với cô ta, lợi ích lớn nhất mà cô ta có thể có được chính là sinh đứa trẻ ra giao cho nhà họ

Thẩm rồi lấy một khoản tiền.

Nếu như đứa trẻ thực sự là con của Thẩm Kế, cô ta vẫn có thể nhận được lợi ích này, nhưng đứa trẻ

không phải của Thẩm Kế, nếu như thực sự sinh ra đứa trẻ, một khi làm giám định, cô ta không những

không lấy được tiền mà còn bị nhà họ Thẩm trả thù.

Vốn dĩ cô ta định tiến hành từ từ, trước tiên để cho Thẩm Kế hoàn toàn chấp nhận đứa trẻ, sau đó

đến gặp mẹ Thẩm rồi dùng đứa trẻ uy hiếp để được gả vào nhà họ Thẩm.

Thậm chí, cô ta đã suy nghĩ xong nếu như mẹ Thẩm khó đối phó, cương quyết phải làm giám định ngay

trong thời kỳ mang thai xem đứa trẻ có phải là con ruột hay không, thì cô ta sẽ nhấn mạnh trước

rằng cơ thể mình yếu ớt, việc làm giám định có thể khiến đứa trẻ trong bụng biến mất...

Chỉ cần được sử dụng tốt, phương pháp uy hiếp này 100% sẽ thành công. Đợi đến giai đoạn sau, đến

lúc ổn định rồi thì tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay khiến cho đứa trẻ biến mất, sau đó lại

mang thai đứa con khác với Thẩm Kế.

Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đều tan thành bọt biển, Thẩm Kế vốn đã hoài nghi không biết đứa trẻ

có phải là của anh ta hay không. Bây giờ lại xuất hiện một cô con gái ruột, vừa nghĩ qua đã biết

anh ta sẽ lựa chọn cái gì. Lên kế hoạch lâu như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy, cho dù không thể kết

hôn với Thẩm Kế thì ít nhất cũng phải thu được một phần lợi ích cho bản thân.

Trong thời khắc then chốt, Kỷ Mai Tư đã đưa ra quyết định.

Loại người như cô ta có đôi khi đáng ghét, có đôi khi lại rất thực dụng, biết mình không có cơ hội

chiến thắng thì sẽ nghĩ cách rút thân ra, đồng thời trong khi rút lui còn giành lợi mình cho bản

thân, đây chính là bản tính tham lam hư vinh.

“Đầu dì có chút choáng váng.” Kỷ Mai Tư yếu ớt đứng lên nói, “Kim Kim, cháu có thể qua đây đỡ dì

một chút được không?”

Tiểu Kim Tích nhảy xuống khỏi chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu nói, "Dì ơi, cháu quá yếu không thể đỡ

dì nổi."

“Anh ơi.” Nói xong, cô liền gọi một người phục vụ đang đi ngang qua, “Dì không khỏe lắm, cần có

người giúp đỡ”.

Người phục vụ đi tới: "Thưa cô, cô cần tôi giúp gì không?"

"Không cần." Kỷ Mai Tư từ chối người phục vụ, vài ba câu đuổi anh ta đi, sau đó bước lại gần Tiểu



Kim Tích, "Kim Kim, mẹ cháu và anh Kế đã rời đi lâu như vậy rồi. Chúng ta đi tìm họ đi."

Cô đưa tay ra kéo lấy Tiểu Kim Tích, người không có ai đụng đến đã lùi lại phía sau rồi ngã xuống

đất, phát ra một tiếng động rất lớn.

Ánh mắt của những thực khách xung quanh đều bị thu hút.

"Kim Kim, cháu ... sao cháu ..." Khuôn mặt của Kỷ Mai Tư tràn đầy vẻ khó tin, sau đó ôm bụng hét

lên đau đớn, "Con của tôi..."

Khúc Kim Tích: "..."

Kỹ năng diễn xuất tệ hại khiến người ta xấu hổ đến bất lực này.

Thẩm Kế và Hạ Tuyết, những người đang quan sát ở bên này vội vàng chạy tới, Khúc Kim Tích với vẻ lo

lắng nói: "Ba, con không cẩn thận đẩy dì Kỷ ngã xuống đất, hu hu hu hu. Con xin lỗi, con không cố

ý, có phải là nên nhanh chóng đưa dì ấy đến bệnh viện không?"

Kỹ Mai Tư đang trong màn biểu diễn đau khổ và yếu đuối, những lời muốn nói với Thẩm Kế còn chưa nói

ra đã bị Khúc Kim Tích ra tay trước, đồng thời, Khúc Kim Tích còn thuận theo ý của cô ta tự động

thừa nhận mình đã đẩy cô ta.

Mọi người xung quanh không nhìn thấy rõ chuyện đã xảy ra vừa rồi, khi nghe thấy tiếng động nhìn qua

thì Kỷ Mai Tư đã ngã xuống đất, lúc này nhìn thấy cô bé bật khóc rồi lại nghe xong những lời của cô

bé, cô bé không làm chuyện gì nghiêm trọng, không cẩn thận đẩy người ta ngã. Bây giờ khóc như thế

này thì đã biết mình sai rồi, ai lại nỡ trách phạt một đứa trẻ dễ thương như vậy.

Kỷ Mai Tư đang muốn cáo buộc với tất cả mọi người rằng Khúc Kim Tích đã cố tình đẩy cô ta, thế là

đã đánh mất cơ hội tốt nhất của mình rồi.

Cô ta muốn diễn màn kịch cô ta bị Khúc Kim Tích đẩy ngã, sau đó bị sảy thai, như vậy có thể đổ mọi

tội lỗi lên đầu Khúc Kim Tích, đứa con không còn nữa chính là do Khúc Kim Tích hại.

Không thể nào trách phạt một đứa trẻ ba tuổi, như vậy thì cô ta sẽ là nạn nhân. Sau đó yêu cầu Thẩm

Kế bồi thường, Thẩm Kế chắc chắn sẽ đồng ý. Cách của Kỷ Mai Tư rất hay, cô ta mới mang thai hơn hai

tháng, ba tháng đầu của thai kỳ là nguy hiểm nhất, không nên vận động mạnh.

Cô ta đã từng có một đồng nghiệp vì bị ngã một cái mà đứa con không còn nữa, bình thường trông cũng

rất khỏe mạnh.

Vừa rồi cô ta còn cố ý đập bụng vào góc bàn, rồi ngã xuống đất.

Nhưng ngoài cái mông và cái bụng bị té đau ra thì không có dấu hiệu nào khác, cô ta chỉ có thể ổn

định tinh thần, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội.

Thẩm Kế nhìn Kỷ Mai Tư một cách trịch thượng, với hành động vừa rồi của đối phương đã có thể chắc

chắn rằng đứa trẻ trong bụng của Kỷ Mai Tư không phải là của anh ta.

Nếu như nó thực sự là của anh ta, Kỷ Mai Tư sẽ không dùng đứa trẻ trong bụng mình để đổ oan cho

Khúc Kim Tích.

――Biết được anh ta có con gái ruột, biết con của mình không phải của anh ta, trong lúc chột dạ và

sợ hãi liền nhân cơ hội này dùng phương thức đó khiến anh cảm thấy tội lỗi, đến lúc đó khóc lóc một

trận. Anh ta mềm lòng, tất nhiên sẽ cho cô ta một khoản tiền bồi thường không nhỏ. Thẩm Kế suy nghĩ

một lúc, tức giận đến mức bật cười.

Cô ta thực sự biết rõ tính cách của mình.

Quay đầu lại nhìn Khúc Kim Tích, người phía sau đang nước mắt giàn dụa ôm lấy Hạ Tuyết, chìm đắm

trong vở kịch.

Đây chính là một đại công thần của ngày hôm nay.

Thẩm Kế gọi điện thoại bảo Lương San đưa Kỷ Mai Tư đến bệnh viện. "Anh Kế..."

"Trước đó để mặc do cô làm loạn, là bởi vì đứa trẻ trong bụng cô quả thực có thể là của tôi, cho

tiền để cô đi làm phẫu thuật. Loại chuyện này quá tổn hại đến cơ thể của người phụ nữ nên tôi không

muốn làm. Đó là lòng tốt của tôi dành cho cô. "

“Nhưng lòng tốt của tôi đối với phụ nữ không phải là nguyên nhân để cô tính kế tôi.” Thẩm Kế giống

như trút bỏ được gánh nặng, toàn thân rất nhẹ nhõm. “Đứa trẻ trong bụng cô là của ai? Tôi không

muốn biết, tiếp theo đây, tôi sẽ để luật sư nói chuyện với cô, người thông minh như cô chắc là biết

phải làm thế nào. "

Kỷ Mai Tư toàn thân run rẩy: "Anh Kế, đứa con trong bụng em là của anh

... em không gạt anh, càng không tính kế anh..."

Lúc này vẫn còn liên tục nói dối, Thẩm Kế cau mày khó chịu, anh ta thật sự không nghĩ ra được, Kỷ

Mai Tư là cảm thấy cô ta đã tính kế anh quá thành công, cho nên mới coi anh là kẻ ngốc sao?

Thẩm Kế không muốn nói thêm một lời nào nữa, ra hiệu cho Lương Sơn lái xe đi.

Kỷ Mai Tư hoảng sợ, cho dù Thẩm Kế có con gái ruột, cũng sẽ không lạnh lùng vô tình với cô ta như



vậy, tại sao anh ta đột nhiên chắc chắn rằng đứa con trong bụng mình không phải của anh ta chứ?

"Dừng xe! Không được đi! Tôi phải nói chuyện rõ ràng với anh Kế!" Cô ta hét lớn và đập cửa sổ, bảo

Lương Sơn dừng lại.

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy người phụ nữ đang phát điên, Lương San mặt không biểu cảm nghĩ: Anh

Thẩm cuối cùng cũng tàn nhẫn với người phụ nữ này rồi.

...

“Giải quyết như vậy sao?” Khúc Kim Tích ý còn đang dang dở nói.

Thẩm Kế chọc cái đầu nhỏ của cô nói: "Diễn đến nghiện rồi sao, còn muốn diễn tiếp nữa à?"

Khúc Kim Tích hất ngón tay của anh ta ra, dụi mắt. Cô đã khóc rất nhiều mắt cũng có hơi sưng.

Đối với diễn viên mà nói, cảnh khóc là thử thách lớn nhất, rất nhiều diễn viên có kỹ năng diễn xuất

rất tốt nhưng lại gặp khó khăn khi gặp cảnh khóc. Khúc Kim Tích lặng lẽ nhớ lại toàn bộ quá trình

biểu diễn của mình vừa rồi và cảm thấy rằng có thể đạt 80 điểm.

Đặc biệt là cảnh khóc.

--Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng có một phần lớn là do bị con chó lông

vàng doạ nên sẽ mang cảm xúc sợ hãi, đây mới là lý do khiến cô khóc lóc thảm thiết như thế đến nỗi

ngay cả Thẩm Kế cũng bị cô dọa sợ.

“Anh đưa em về.” Anh ta quay đầu nói với Hạ Tuyết, người đang lặng lẽ đứng bên cạnh anh. Mặc dù

cảnh diễn của Hạ Tuyết không nhiều, nhưng trước đó nếu như không phải là cô ấy bộc lộ chân tình,

biểu diễn đến mức không có sơ hở thì sẽ không thể nào khiến Kỷ Mai Tư tin tưởng một cách nhanh

chóng như vậy.

Hạ Tuyết vội vàng nói: "Không sao đâu, em có thể từ về được."

Cô cảm thấy mình cũng không giúp được gì cả, tất cả đều nhờ vào Tiểu Kim Tích, cô bé làm chủ đạo

trong toàn bộ hiện trường.

Thẩm Kế cũng lười nói nhảm, Khúc Kim Tích kéo Hạ Tuyết lên xe: "Dì Hạ, dì cũng nói ba rất lịch sự

với phụ nữ. Dì đã giúp đỡ chúng cháu, để ba xác nhận được dì xấu tính kia đang nói dối, cháu không

hề có em trai mới.........

cho nên ba chắc chắn sẽ đưa dì về. " "Đi thôi ~~"

Hạ Tuyết có thể lấy hết can đảm để từ chối Thẩm Kế - Sở dĩ từ chối là vì cô ấy không muốn tiếp xúc

quá nhiều với anh ta, sợ rằng nếu tiếp xúc quá nhiều thì hạt giống đè nén trong lòng mình sẽ lặng

lẽ nảy mầm.

Nhưng mà Hạ Tuyết không thể từ chối Tiểu Kim Kim ngoan ngoãn và đáng yêu. Trước đó cô bé đã gọi cô

một tiếng mẹ nên cô không đành lòng từ chối cô bé.

Cứ như vậy, Thẩm Kế đã lái xe đưa Hạ Tuyết về nhà. Dọc đường Khúc Kim Tích tìm cách để hai người

nói thêm vài ba câu, nhưng dường như không có kết quả gì.

Không thể lay động được.

Cô vừa nghĩ vậy liền ngáp một cái, cơn buồn ngủ dâng trào. Diễn xuất quá tiêu tốn tinh thần.

Đặc biệt, cô vừa là đạo diễn vừa là diễn viên, còn một mình đối phó với Kỷ Mai Tư, một mình đóng

mấy vai, còn bị con chó dọa, khóc lâu như vậy.

Người lớn chắc còn mệt chứ đừng nói đến đứa trẻ ba tuổi.

Nhìn thấy cô bé đã ngủ say, Hạ Tuyết cẩn thận dè dặt đặt cô bé nằm ngay ngắn rồi lấy chăn đắp cho

cô bé, Thẩm Kế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó thu hồi ánh mắt lại.

Sau khi đến nơi, Thẩm Kế suy nghĩ một lúc rồi nói với Hạ Tuyết: "Sau này nếu như gặp phải chuyện

không thể giải quyết được, có thể tìm tôi."

Trái tim của Hạ Tuyết đập mạnh, cô siết chặt ngón tay nói: "Cảm ơn anh Thẩm."

Thẩm Kế quay đầu xe, nhìn thời gian, anh ta đã mượn cô em dâu bốn tiếng đồng hồ rồi, phải quay về

thôi.

Một tiếng sau, xe lái về đến biệt thự của nhà họ Thẩm. Từ xa xa, nhìn qua kính chắn gió, Thẩm Kế đã

nhìn thấy cậu em trai của mình, người vốn dĩ phải đang làm việc trong công ty.

Nhìn anh rồi nhìn lại "cô con gái" nhỏ đang ngủ ngon lành ở hàng ghế sau. Anh ta thầm ho một tiếng

rồi đẩy cửa rồi xuống xe.

“Kim Kim đâu rồi?” Mẹ Thẩm nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, đánh cậu con trai cả một đòn.

Thẩm Thính lướt qua bọn họ, bế cô bé từ ghế sau ra, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, quay đầu

nhìn Thẩm Kế: "Cô ấy đã khóc sao?"

Thẩm Kế: "..."

Đây có lẽ là một mệnh đề.