"Đi! Cháu dẫn chú đi!"
Nhã Nhi nắm tay Chu Minh Hào kéo anh ta tới một quán nướng nhỏ. Phía trước để khay nướng thịt dê rất lớn, ai đi ngang qua sẽ ngửi thấy được mùi thơm đặc trưng.
Cô ta dẫn Chu Minh Hào tới một vị trí trong góc, từ trước nhìn vào sẽ thấy hơi tối. Sở dĩ cô ta chọn chỗ này vì Nhã Nhi biết anh ta là một trong tứ lão đại Cư Phong, ngồi ở một quán ăn vỉa hè sẽ làm mất uy phong của Chu Minh Hào.
"Chú ăn gì?" Nhã Nhi cầm menu đưa qua cho anh ta gọi món.
"Cháu ăn gì?"
"Cháu ăn thịt dê." Cô ta chỉ vào hình món ăn in trên menu.
"Hết rồi?"
"Vâng, món ở đây đắt lắm. Thường thường cháu chỉ tới ăn thịt dê thôi, thịt dê ở đây rất ngon."
"Được rồi, bao nhiêu món đem hết lên đi!" Chu Minh Hào quay sang nhân viên phục vụ nói. Cô nhân viên vừa nhận lại menu vừa trợn mắt kinh ngạc nhìn anh ta.
Nhã Nhi cũng há hốc mồm nhìn, giọng nói lắp bắp:
"Chú... Chú kêu nhiều thế?"
"Chú thấy cháu nên thưởng thức hết mấy món ngon ở đây."
"Chú... Chú... Hơn mười món đó chú... Mình đâu ăn nhiều đến thế."
"Yên tâm... Nay chú bao." Chu Minh Hào thong thả nói như không có gì nhưng với Nhã Nhi là cả một vấn đề.
Hơn mười món, hai người làm sao ăn hết. Với lại ở đây món ăn đâu có rẻ, như vậy rất phí.
"Không được... Sao có thể để chú trả tiền."
Chu Minh Hào im lặng không nói câu nào, chờ đến khi món ăn được đưa ra, anh ta lấy trong túi quần ra một tấm thẻ đen đưa cho nhân viên.
"Hết bao nhiêu? Quẹt thẻ đi!"
Cô nhân viên lại một lần nữa trợn mắt nhìn anh, vội giơ tay vẫy vẫy trước mặt.
"Ơ... Xin lỗi anh ở đây không cho quẹt thẻ."
Nhã Nhi nghe xong, tay vội giơ lên cản anh ta lại.
"Cháu sao có thể để chú trả tiền được."
Chu Minh Hào bật cười, tay xoa đầu cô trêu chọc:
"Cháu muốn trả? Có trả nổi không?"
"Cháu... Cháu nghĩ mình có thể trả...trả." Nhã Nhi chớp chớp mắt, giọng nói nghe có vẻ tự tin nhưng thật ra là đang lo lắng không đủ tiền. Cô ta nhìn cô nhân viên ấp úng hỏi:
"Bao... Bao nhiêu hết ạ?"
"Dạ của anh chị tổng cộng là 1200k ạ."
"Một triệu...triệu hai hả chị?" Cô ta không tin vào tai mình nghe thấy, chỉ trong một đêm mà Nhã Nhi phải mất một triệu hai hả? Mà chỉ tính ăn thôi đó, sợ cô ta còn không đem đủ tiền.
Nhã Nhi nuốt nước bọt, vội quay người sang chỗ khác, tay mở bóp tiền đếm đếm.
Cô ta chỉ đem có năm trăm mấy!
Không đủ!
"À... Tôi xin lỗi... Tôi đem không đủ." Nhã Nhi cười đến xấu hổ nói.
Chu Minh Hào thầm cười, liếc nhìn cô nhân viên hỏi tiếp.
"Vậy cô có tài khoản không? Tôi sẽ chuyển tiền qua."
"Ơ... Cái này... Tôi phải hỏi ông chủ ạ."
Cô nhân viên vội chạy vào trong. Lát sau cô đi ra cùng một người đàn ông đeo tạp dề, đi lại gần Chu Minh Hào.
"Tôi là ông chủ ở đây. Anh cần gì ạ?" Người đàn ông đeo tạp dề lịch sự cúi chào.
"Tôi hiện không có tiền mặt, anh có tài khoản không? Tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh."
"Dạ được ạ. Số tài khoản là...""
Chu Minh Hào lấy điện thoại ra, bấm vào ứng dụng thanh toán tiền trực tuyến, nhập số rồi nhấn ô kê. Trên màn hình liền hiện lên dòng chữ: "Chuyển khoản thành công".
"Anh kiểm tra đi." Anh ta đưa điện thoại cho ông chủ, ông ta chỉ nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
"Dạ được rồi ạ. Chúc anh chị ngon miệng."
Đợi cho hai người kia rời đi, Nhã Nhi mới quay qua nói với anh ta, nãy giờ cô ta ngại quá chỉ biết im lặng để mặc Chu Minh Hào trả tiền.
"Thật ngại quá! Để chú trả tiền."
"Không sao. Đâu có bao nhiêu."
"Để bữa sau cháu sẽ bao chú."
"Được rồi. Cháu ăn đi." Anh ta cầm đũa gặp miếng thịt dê bỏ vào chén của Nhã Nhi.
Hai người họ ăn tới dĩa thứ ba thì đã rất no rồi. Cô ta thấy đồ ăn vẫn còn nhiều nên đã nhờ nhân viên gói lại mang về.
Trên đường đi dạo qua các khu khác, Chu Minh Hào vẫn nhìn bì bọc các hộp đồ ăn trên tay Nhã Nhi.
"Cháu mang về làm gì?"
"Cháu mang đống thức ăn này về cho mẹ cháu." Cô ta nhìn bì thức ăn, mỉm cười.
"Mẹ cháu?"
"Dạ không có gì đâu... Chú, sao giờ Như Uyên chưa tới?" Lúc nãy Nhã Nhi lỡ miệng nên vội chuyển chủ đề.
"À... Con... Con bé Như Uyên hả? Nó đang bận đi hẹn hò rồi cháu, lát nó tới." Anh ta bị hỏi trúng trọng tâm, Chu Minh Hào hơi lúng túng nên lời nói ra không liền mạch.
"Hẹn hò? Ủa chú, Như Uyên có bạn trai hồi nào sao cháu không biết?" Nhã Nhi giật hai hàng lông mày, khuôn mặt ngơ ngác không biết gì.
"À... À con bé nó mới có đó cháu, nó không thèm nói gì cho chú biết luôn. Con cái thiệt hư!" Chu Minh Hào giả bộ bày ra vẻ mặt giận dữ, miệng trách mắng Chu Như Uyên như thật.
"Như Uyên không nói với chú luôn hả?"
"Ừ con bé giờ có bồ bỏ chú rồi cháu, không thèm quan tâm chú luôn, nhiều lúc chú thấy cô đơn lắm." Chu Minh Hào ra vẻ tội nghiệp, tay ôm lồng ngực, khoé mắt như ứa nước, hai tay anh ta dang ra như muốn lấp đầy khoảng trống giữa ngực. Nhã Nhi liền hiểu, ánh mắt biểu hiện sự cảm thông đi lại ôm anh ta, tay vuốt dọc sống lưng an ủi.
"Không phải đâu chú. Chắc Như Uyên chưa kịp nói với chú thôi."
Anh ta cứ hít hít mũi như sắp khóc, hai tay ôm chặt Nhã Nhi vào lòng nhưng miệng thì luôn cười sung sướng.
Nhã Nhi cứ thế tin mà cô ta đâu biết Chu Minh Hào là người mai mối cho Như Uyên, riết rồi Chu Minh Hào cảm thấy anh ta đổi nghề đi làm diễn viên được rồi.