Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 9: Chính thất




Nhạc Ninh bây giờ làm gì cũng có người chăm sóc, được cưng hơn bảo vật. Cả ngày chỉ có thể nhàn hạ ngồi xem tivi rồi ăn vặt linh tinh đến phát chán.

Một người làm vội vã vừa từ trên lầu chạy xuống cầm theo gì đó, cậu háo hứng mà ngó theo rồi gọi:

- Dì vội đi đâu thế?

- Dạ, là ông chủ nhờ tôi đem tài liệu đến tập đoàn

Chàng trai liền rời khỏi cái ghế sofa mà chạy lại chỗ dì giúp việc, gương mặt tươi tắn, nụ cười rạng rỡ. Tay lay nhẹ cánh tay người phụ nữ:

- Để con đem đến cho chú ấy nha dì!

- Không được đâu ông chủ nhỏ. Ông chủ lớn sẽ trách phạt tôi đó

- Thôi mà... con cứ ở nhà như thế mãi sẽ trầm cảm mất. Con sẽ nói lại với chú ấy, dì đừng lo nha, nha dì!

Người giúp việc cũng chần chừ không biết phải làm sao, cậu liền cầm lấy sấp tài liệu. Cậu tươi cười phẩy tay chào tạm biệt:

- Con đi chút sẽ về, dì yên tâm nha!

Chàng trai cầm theo tài liệu mà đi ra xe, được tài xế đưa thẳng đến dưới tập đoàn NUT. Nhạc Ninh tươi cười đi thẳng vào bên trong gặp chị lễ tân:

- Em đến đưa đồ cho chủ tịch

- Cậu là người làm nhà chủ tịch đúng không? Chị sẽ đem lên giúp cho

Chàng trai cũng bối rối, chắc hẳn là chú ấy dặn nói có giúp việc đưa tới nên chị ấy mới nghĩ vậy thôi! Nhưng mình muốn gặp Bắc Đình mà!

- Chủ tịch kêu em đem lên tận nơi á chị. Nhờ chị chỉ đường giúp em nha!

Sau đó Nhạc Ninh cũng biết vị trí cụ thể, cảm giác hứng khởi vô cùng mà đi vào thang máy. Chắc chắn chú ấy sẽ rất vui khi thấy mình đến, rồi lại bắt đầu bài ca càm ràm cho coi.

Nhưng không biết sao càng nghĩ cậu lại càng vui vẻ. Vừa bước ra khỏi thang máy đã tung tăng nhìn ngó xung quanh rồi hướng thẳng tới phòng chủ tịch trước mặt.

Chân vừa đến trước cửa không kép chặt, tay chưa kịp mở rộng cánh cửa ra thì đã nghe thấy một giọng nói ngọt ngào vang lên:

- Ông xã ơi! Nghĩ làm chút đi, người ta mệt lắm rồi!

Nhìn qua khe cửa Nhạc Ninh thấy người trợ lý đứng ở phía sau ghế chú, tay bóp vai rồi đầu đặt hẳn lên bả vai kia. Nụ cười của người ấy thật dễ thương biết bao còn nụ cười trên khuôn mặt cậu đã bị dập tắt.



Chàng trai quay đầu rời khỏi đó, bước chân nặng nề đi vào thang máy. Phó Bắc Đình lúc này kéo cậu trợ lý kia ra khỏi người mình, mặt đạnh lại:

- Đừng có gọi linh tinh, anh dâu của em nghe được thì không hay đâu

- Không xin xỏ anh thì còn lâu em mới nhỏ nhẹ như vậy! Anh nói thế rồi thì sau này em cũng không dám đùa nữa

Chân tay khi này của cậu cũng trở nên bủn rủn, gương mặt hết sức gượng gạo mà cố gắng kéo nụ cười. Chàng trai đến bàn lễ tân:

- Chị giúp em đưa cho ông chủ với nha! Em không tìm được phòng rồi

Nói rồi chẳng để người kia đáp lời thì cậu đã nhanh chóng bỏ ra xe. Ngồi ở ghế sau cả người chàng trai trở nên run rẩy.

Tất cả đều do mình ảo tưởng rồi. Chú ấy có người yêu, Phó Bắc Đình sao có thể yêu mình được chứ!

Nhạc Ninh ơi, đừng quên từ khi bắt đầu cái bản thân muốn là tiền còn cái chú ấy muốn là đứa trẻ này.

Tình yêu gì ở đây? Tất cả đều chỉ dựa trên quan hệ lợi ích thôi!

Về đến nhà, Nhạc Ninh chạy ngay lên phòng mà đóng cửa lại. Cánh cửa vừa đóng nước mắt đã rơi, chân cũng mềm nhũn, cậu ngã quỵ xuống.

Đến chiều Phó Bắc Đình lại về sớm, lại cầm theo hộp bánh ngọt vị socola mà em yêu thích. Cậu cũng như thường ngày vui vẻ bước xuống lầu nhưng hôm nay mắt cậu lại hơi sưng rồi.

Anh nhìn thấy cậu đã vội ôm lấy vào lòng, lại còn không ngừng hôn lên mái tóc ấy. Giọng nói ngọt ngào thân quen ấy lại cất lên:

- Nhớ Cục bột mềm quá đi thôi!

Nhạc Ninh lại không ôm lấy người đàn ông đều đó đúng thật là lạ. Anh kéo cậu ra mà quan sát từ chân lên đầu thì đã nhìn thấy đôi mắt sưng kia:

- Ai bắt nạt em sao? Nói chú nghe, sao em lại khóc?

- Em... em... chỉ xem phim đến cảnh đau lòng quá nên khóc thôi!

Vị chủ tịch ấy đưa tay lên xoa bọng mắt kia rồi khẽ hôn lên đó. Sao chú lại cứ mãi dịu dàng như thế? Chú có yêu em đâu...

Về đêm, dạo gần đây anh lại ít đụng chạm đến cậu, cứ trốn mãi trong phòng làm việc đến khi khuya anh mới trở về phòng ngủ mà lúc đó thì cậu đã ngủ rồi.

Người đàn ông vừa nằm xuống giường thì Cục bột mềm đã vô thức xoay sang ôm lấy anh. Vị chủ tịch cười tươi mà cũng ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên đôi môi kia:

- Tôi sắp mất trí vì em rồi

Mặt trời vừa ló dạng, chàng trai ngọ ngậy rồi dần mở mắt ra. Người cậu thấy là chồng của mình, đã khá lâu rồi cậu mới nhìn thấy người đàn ông ấy vào buổi sáng như thế này.



Nhóc con tham lam muốn ôm chặt lấy cơ thể kia, cậu thật sự nhớ hơi ấm ấy, nhớ mùi hương ấy. Chàng trai thế mà vô thức lại rơi nước mắt. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu cậu rồi lại ôm lấy eo:

- Ngủ thêm chút nữa nha! Hôm nay chú sẽ dành cả ngày để ở bên em luôn.

Em thật vui làm sao khi anh có thể dành thời gian ở bên mình. Anh thì lại cảm thấy cậu từ hôm qua tới giờ cứ có gì đó rất lạ. Em không vui cũng làm cho lòng tôi khó chịu vô cùng.

Em thì ngồi xem phim, vị chủ tịch cao ngạo lại bóp chân đút trái cây cho em. Cảnh tượng gia đình hạnh phúc này thật khiến bao người mơ ước:

- Sao hôm nay chú không đi làm vậy?

- Đi làm mà tâm trí cứ nhớ đến em thì công việc cũng không hiệu quả

Cậu bĩu môi liếc nhìn sang anh, chắc là nhớ không? Em thấy chú vui vẻ với trợ lý lắm mà! Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt, dụ dỗ trẻ con. Em cứ im im không nói gì tiếp thì anh lại ngồi gần hơn, ôm eo em, kéo em lại gần:

- Sao đấy? Có phải chú làm gì cho em giận không?

- Hôm qua em... đến tập đoàn...

Cậu dường như muốn nói ra chuyện đã nhìn và nghe thấy nhưng lời đến rồi lại không biết phải nói sao. Lẽ nào lại chất vấn chú có tình nhân bên ngoài mà đâu thể gọi là tình nhân khi hôn nhân của họ chỉ dựa trên hợp đồng.

- Ai bắt nạt phu nhân chủ tịch sao? Em cứ nói ra, để trong lòng khó chịu lắm đúng không?

- Em... em... thấy trợ lý và... và... chú...

Chàng trai cũng mở lòng để nói ra nhưng cũng không thành công lắm. Mọi thứ quá khó khăn, cổ họng thật đắng, giọng nói thật không rành mạch. Điện thoại trên bàn lúc này lại reo lên, cái tên Tiểu Hinh hiện trên màn hình làm lòng cậu phải quặn thắt từng cơn.

Người đàn nhìn vào điện thoại rồi nhìn đôi mắt dần đỏ hoe kia. Hai chân mày nheo lại mà cầm điện thoại ra ngoài mới bắt máy. Biểu hiện của Phó Bắc Đình càng khiến chàng trai khẳng định lời vừa nói đã làm chú không được vui, chỉ là một tên nhóc có hợp đồng hôn nhân mà lại quản quá nhiều.

Anh thế mà lại ở ngoài khá lâu đến lúc cậu nghe thấy tiếng xe chạy vào sân mà phải nghi ngờ. Ai đến vậy? Trước giờ đâu thấy có khách.

Người đàn ông cuối cùng cũng đi vào nhưng không ngờ lại có vị trợ lý Dữ Hinh đi theo phía sau. Gì đây, chú ấy muốn đưa chính thất đến ra mắt mình sao?

Vị chủ tịch đến ngồi xuống bên cạnh rồi từ từ nắm lấy bàn tay của Nhạc Ninh. Ánh mắt thâm sâu, đầy tình cảm nhưng lại chất chứa sự vui mừng lẫn lộn xót xa:

- Cục bột nhỏ nghe thằng nhóc đó nói rồi hả giận chú nha!

Cậu trở lý nhỏ nhắn, tay cứ miết lại vào nhau khi trước mặt hai người. Cậu cứ mãi cúi đầu và giữ im lặng từ lúc bước vào tới giờ. Ánh mắt của người đàn ông liền khó chịu khi nhìn cậu trợ lý:

- Còn không mau nói! Bị câm rồi hả?!